ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 308

- Anh ấy chẳng yêu thương con thật tình đâu. Đó chẳng qua là phút

bồng bột của tuổi trẻ. Con gặp lại anh Vũ con hiểu tất cả.

Vợ Giáo Hoài chắc lưỡi:

- Con dại quá! Ai đời, cậu Vũ nghĩ đến như vậy là quý lắm rồi, sao lại

bỏ đi.

Hiền buồn bã:

- Thưa mợ! Anh Vũ đã có vợ có con. Mộng Ngọc là vợ chính thức của

ảnh. Con có ở lại cũng chẳng sống chung nhau được.

Vợ Giáo Hoài tiếp:

- Sao con đòi hỏi nhiều vậy? Mình nghèo mà! Cậu Vũ còn yêu thương

con là quý lắm rồi, tính chuyện "cầu cao" ích gì đâu. Miễn cậu ấy lo cho hai
mẹ con được đầy đủ. Mợ chỉ sợ không được như vậy nữa đó?

Giáo Hoài thường khi rất nể vợ, nhưng trước những lời vô lý, cũng

phải bực mình:

- Kìa! Chuyện của cháu đang rối rắm, thủng thẳng tính giúp nó, đừng

nói mà không suy xét.

Vợ Giáo Hoài không vừa gì, đáp lại ngay:

- Tôi nói gì mà không suy xét. Bộ tôi nghĩ quấy hả? Ngày nay, cậu Vũ

đỗ đạt rồi. Người ta làm bác sĩ mà. Cậu ấy còn nghĩ đến mình là phúc đó,
còn muốn gì hơn? Làm bé, làm mọn như vậy không sướng thân sao?

Hiền cúi mặt, nước mắt tuôn tràn. Nàng biết bà Giáo không ưa mình,

nhưng trước những lời trắng trợn đó nàng hết sức tủi thân. Bà Giáo xúi
nàng làm bé Vũ. Trời! Nàng không thể nào sống như vậy được. Còn Mộng
Ngọc? Còn những lời đã hứa với ông Thiện?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.