ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 317

- Hoàn cảnh của cậu bây giờ khó khăn lắm. Có tìm gặp Hiền cũng

chẳng giải quyết được gì. Không lẽ cậu đem nó về làm bé sao?

Vũ lặng thinh, không nói gì được nữa. Mặc dù chàng không có ý đó,

nhưng hoàn cảnh của chàng hiện tại, làm sao khác được? Chàng và Mộng
Ngọc đã chính thức làm hôn thú với nhau, nếu gặp được Hiền, dù muốn dù
không, nàng cũng đành phải nhường nhịn Mộng Ngọc?

Vũ đáp lời Giáo Hoài:

- Tôi không có ý định đó! Sự mong mỏi của tôi là hiện giờ phải tìm

cho ra Hiền, để nàng khỏi phải sống vất vả.

Hoài gượng cười:

- Cậu đem Hiền về mà sống trong cảnh trái ngang như vậy, Hiền nó

càng khổ hơn.

Vũ thở dài lòng buồn bã vô hạn. Rốt cuộc thì chàng vẫn ở trong cái

vòng luẩn quẩn không lối ra. Giáo Hoài muốn phá tan bầu không khí nặng
nề đó, nên hỏi sang chuyện khác:

- Cậu xuống bằng gì?

- Dạ, bằng xe nhà. Tôi đậu ngoài lộ đá.

Giáo Hoài hình dung đến cảnh sông giàu sang sung sướng của vợ

chồng Vũ, rồi nghĩ đến mẹ con Hiền. Từ nay, trên đường đời chắc chắn là
hai mẹ con nàng sẽ còn phải khổ nhiều hơn trước. Nhưng nếu Hiền chịu về
với Vũ, chắc gì nàng lại được hạnh phúc? Mộng Ngọc là con gái nhà giàu,
lại có học! Nàng đủ "mánh lới” để làm khổ Hiền. Giáo Hoài còn xuống nhà
bếp dặn dò vợ:

- Mình nhớ kỹ, đừng đá động gì đến chuyện con Hiền nghen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.