ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 318

Người vợ khó chịu:

- Cứ dặn hoài hà. Bộ người ta điên sao chớ! Hay là ông không tin tôi?

Giáo Hoài cất tiếng nhỏ nhẹ:

- Mình sao khó tánh quá! Tôi nhắc mình như vậy mà.

Rồi Giáo Hoài trở lên nhà nói chuyện với Vũ. Ông không muốn luẩn

quẩn mãi ở chuyện của Hiền, nên kể cho Vũ nghe những thay đổi ở ấp
Phước Định trong vòng bảy tám năm nay. Ông Giáo nói đến nhiều tên
ngươi và nhiều địa điểm mà Vũ chỉ nhớ mang máng thôi. Dùng cơm xong,
Vũ định ra xe trở về Sài Gòn, nhưng bà Giáo có ý muốn chàng ở lại:

- Mấy khi cậu về chơi, không ở với vợ chồng tôi được một ngày sao?

Giáo Hoài có vẻ không bằng lòng thái độ của vợ, nhưng vẫn niềm nở

bảo Vũ:

- Chiều mát tôi đưa cậu ra Xóm Vàm, hay vô Xóm Cầu Sắt chơi.

Nhiều anh em cứ hỏi thăm cậu.

Trước những lời mời mọc tha thiết đó, Vũ đành ở lại. Buổi trưa, chàng

nằm thiu thiu trên võng, trong lúc Giáo Hoài ra vườn sau thì vợ Giáo Hoài
lân la đến bên gọi nhỏ:

- Cậu Vũ... Cậu...

Vũ giựt mình mở mắt, thấy vợ bạn đưa ngón tay lên miệng ra dấu bảo

chàng im thì Vũ ngạc nhiên lắm. Chàng ngồi dậy, khẽ hỏi:

- Chuyện gì vậy chị?

- Con Hiền...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.