ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 344

Bà lão gật đầu:

- Tôi hiểu lắm!

Bà lão kêu xe lôi đưa bà và mẹ con Hiền trở ra Ngã ba Trung Lương.

Đi một đỗi chưa đến Ngã ba, bà bảo xe ngừng lại rồi đưa mẹ con Hiền về
nhà bà ở sát mé lộ. Ở đây, cảnh sống nửa chợ, nửa quê, nên Hiền vừa lòng
lắm. Bà lão thật tình tốt bụng và ai ở trong xóm cũng đều quí mến. Họ gọi
bà bằng bà Hai, nên Hiền cũng bắt chước gọi theo.

Chồng bà chết đã lâu, con cái của bà đều có chồng có vợ hết rồi, người

nào cũng ở riêng. Bà ở một mình với đứa cháu họ xa, sống nhờ vườn cây
hương hỏa. Bà Hai muốn mẹ con Hiền ở chung với bà, nhưng Hiền ngại sự
chung đụng lâu ngày sẽ làm sứt mẻ tình thương, như giữa nàng và vợ Giáo
Hoài trước kia. Nàng tìm cách từ chối khéo và nhờ bà Hai kiếm cho một
căn nhà nhỏ, ở gần đó.

Ba tháng đi qua, cảnh sống của nàng thật êm đềm. Bà Hai và lối xóm

đều mến tánh tình của Hiền nên giúp đỡ tận tình. Hiên giữ ý, không vì thế
mà lợi dụng lòng tốt của mọi người. Số tiền dành dụm hết lần hồi, nên Hiền
rất lo âu. Nàng định xoay sở làm ăn để nuôi con. Bà Hai cũng hiểu đại khái
về gia cảnh của nàng nhưng thấy Hiền quá giữ ý, bà không hỏi thêm. Bà cứ
tưởng Hiền ở đó rồi thỉnh thoảng chồng đến thăm để lo lắng cho mẹ con
nàng. Bà nghĩ lầm là Hiền "làm bé" cho một ông nhà giàu nào đó.

Đến lúc Hiền cho biết sự sống thiếu hụt của mình, bà Hai ngạc nhiên

hỏi:

- Thế ra, cháu không còn ở với... ông ấy sao?

Hiền lắc đầu đáp:

- Dạ, con lánh mặt mà đi đó, bà ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.