ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 346

Bất đồ, nàng nghĩ đến xâu chuỗi hạt vàng của mẹ để lại, có gần bốn

chỉ. Nàng cầm xâu chuỗi, nước mắt chảy quanh. Đây là vật thân yêu cuối
cùng của mẹ đã để lại cho nàng. Bây giờ cũng phải mang đi cầm bán. Chắc
mẹ ở suối vàng cũng không nỡ phiền giận nàng! Hiền cứ ngập ngừng mãi
trước cửa tiệm cầm đồ nhưng sau cùng cũng phải vào. Ông chủ hơi sồn
sồn, ngồi trước cán cân, ngẩng lên nhìn nàng hỏi:

- Cầm gì đó?

Hình như ai bước vào tiệm nầy, lão cũng hỏi câu thông thường ấy.

Hiền đưa sâu chuỗi hạt vàng qua hộc cửa nhỏ chỗ hàng song bằng cây, khẽ
nói:

- Tôi muốn cầm vật này.

- Vàng hả?

- Dạ.

Lão cầm xâu chuỗi lên, nhấc nhấc thử хеm nặng nhẹ rồi bảo Hiền:

- Không đầy nửa lượng đâu!

Hiền thật thà đáp:

- Dạ... hồi đó má tôi làm có bốn chỉ.

- Chắc đeo lâu rồi hả.

- Dạ cũng lâu rồi.

Lão làm ra vẻ sành sỏi:

- Ờ, đeo lâu thì tự nhiên nó "mòn” đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.