ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 350

Hiền thở ra:

- Dạ... Con cầm xâu chuỗi của mẹ con.

- Cầm chi vậy hông! Dì bảo dì có tiền mà.

- Con nhờ vả dì nhiều quá rồi. Như vậy coi không tiện.

- Cái gì mà không tiện. Thôi được. Có đi thì đi cho mau mắn. Lần nầy

về. Dì không cho ở riêng nữa. Dì trả nhà lại, hai mẹ con vô ở với dì và con
Lành, Nhà có cháu Lệ cũng đỡ quạnh hiu.

Lành cũng mến mẹ con Hiền, nói thêm vào:

- Chị đem cháu vào ở chung, không có gì ngại cả.

Hiền cảm động rơm rớm nước mắt trước mối cảm tình sâu xa đó. Đời

nàng tuy lao đao, lận đận, nhưng cũng có nhiều may mắn bất ngờ. Nếu
không gặp bà Hai trên chuyến xe đi Mỹ Tho thì không biết cuộc đời nàng
đã ra sao rồi?

Nàng cất tiếng:

- Con bây giờ thật bơ vơ, tứ cố vô thân chỉ còn trong cậy vào tình

thương của dì và cô Lành.

- Cháu đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Hãy lo cho bé Lệ hết bệnh đã.

Mà cháu định lên đó rồi ở đâu?

Hiền chỉ lo ngại mình lên Sài Gòn sẽ gặp Vũ hoặc ông Thiện, Mộng

Ngọc hay cô Liễu. Nếu gặp họ thì nàng khó tính lắm. Đã bỏ đi rồi mà còn
trở lại làm gì cho thêm phiền! Nhưng bệnh tình bé Lệ trầm trọng quá, nàng
không lên Sài Gòn cũng không được. Nàng vội đáp lời bà Hai:

- Dạ, chắc là con đem cháu vào nhà thương rồi ở luôn trong ấy với nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.