ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 36

- Qua mấy tháng ở Vĩnh Long tôi về Sài Gòn thì gặp dịp đi Pháp tiếp

tục học. Tôi không kịp từ giã ai hết. Và cũng không được thư của Hiền. Lúc
sáng, nàng đã kể cho tôi nghe nỗi gian truân của nàng trong những năm
tháng đó.

Liễu khẽ nói:

- Cô Hiền thật đáng tội nghiệp. Lúc nãy, mẹ tôi có hỏi qua chuyện ấy

và nàng cũng thật tình bày giải.

Hai người yên lặng rất lâu. Liễu đã thấu hiểu hết sự thật về câu chuyện

giữa Hiền và Vũ. Hoàn cảnh của Vũ thật không có lối ra! Vợ chàng cũng
đáng trọng mà người yêu cũ cũng đáng thương.

Liễu bỗng hỏi:

- Thưa Bác sĩ! Bác sĩ định thế nào bây giờ?

Vũ ngả lưng vào thành ghế, chán nản:

- Tôi chưa biết tính sao? Nói rõ sự thật cho Mộng Ngọc nghe ư? Tôi

chẳng biết phản ứng của nàng sẽ như thế nào? Riêng về Hiền, cô nghĩ xem,
tôi đâu đành lòng để nàng phải khổ hơn nữa.

Có tiếng động ngoài phòng khách. Liễu biết có bệnh nhân đang chờ,

nên đứng lên sửa soạn tiếp khách. Hai người ngưng ngang câu chuyện.

Buổi chiều, khi hết giờ làm việc, Liễu hỏi Vũ:

- Bác sĩ có đến gặp cô Hiền không? Tôi phải nói với cô ấy thế nào?

Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thế nào tôi cũng gặp Hiền. Có tôi, nàng yên tâm hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.