ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 34

- Hiện giờ, tôi bối rối quá, cô Liễu. Sự thật quá bất ngờ chính tôi

không hề nghĩ đến.

Liễu tò mò hỏi:

- Nhưng sao bác sĩ tin chắc cháu bé đó là con của mình?

Vũ đáp:

- Còn gì phải nghi ngờ! Cô không thấy nó giống bé Dung sao?

Liễu gật đầu:

- Dạ! Tôi cũng thấy thế.

Vũ nói thêm:

- Tôi hiểu rõ Hiền lắm. Nàng không phải là hạng người chẳng ra gì!

Ngày xưa tôi mới là người đáng trách.

Liễu khẽ hỏi:

- Bác sĩ đã gặp cô ấy trong trường hợp nào? Sao lại có con với nhau

mà không biết?

Vũ khổ sở:

- Tôi nói ra, chắc không khỏi cô khinh tôi!

- Dạ không, bác sĩ nói vậy chớ đời nào tôi dám coi thường bác sĩ.

- Không! Cô có quyền khinh rẻ hành động của tôi, dù là hành động

không suy nghĩ của thời trẻ...

Ngừng lại một phút, chàng tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.