ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 421

Tôi có lời mừng cho cậu, vì như thế cũng đủ chứng tỏ lòng tín nhiệm

của các bác sĩ đối với cậu.

Có mấy người trong xóm bị bệnh nặng có lên nằm trên bệnh viện đó

nữa; ai nấy trở về đềи hết lòng khen ngợi cậu.

Bao giờ có dịp lên Sài Gòn, tôi sẽ đến thăm cậu.

Thân mến,

GIÁO HOÀI

Vũ để bức thư trong kẹp giấy, bỏ vào tủ, rồi ngả lưng vào thành ghế.

Bức thư trên chàng nhận được của giáo Hoài 6, 7 năm trước, hôm nay soạn
tủ bỗng gặp lại. Những giòng chữ ấy gợi cho chàng biết bao hình ảnh cũ.
Lúc cha Hiền mất đi, chàng có về Phước Định đưa đám tang, trong lòng hy
vọng gặp được Hiền. Dù gì nàng cũng phải trở về để tang cho cha chớ!
Nhưng buồn thay, vẫn không có tin tức gì của nàng. Ngày Hiền ra đi, đến
khi cha nàng mất, đã 7, 8 năm trời. Tính đến ngày giờ nầy có đến 14, 15
năm. Mẹ con Hiền đã làm gì và đã ở đâu trong khoảng thời gian ấy?

Vũ thở dài. Bé Lệ, con chàng, ngày nay đã trên hai mươi tuổi. Cuộc

sống của nó ra sao? Còn Hiền? Chắc hai mẹ con đã thay đổi nhiều lắm. Vũ
quay nhìn vào kiếng, tóc chàng đã bạc hoa râm. Đã 14, 15 năm trời đi qua
trong cuộc đời rồi còn gì nữa!

Vũ đã quá nản lòng trong việc tìm kiếm Hiền và chàng chỉ còn biết

say mê làm việc, cứu giúp bệnh nhân với cả lương tâm nghề nghiệp, để
quên đi nổi buồn riêng. Sự tận tụy của chàng và các bạn đã có tiếng vang
sâu rộng trong các giới đồng bào. Nhiều nhà hảo tâm noi gương những
người trước, bỏ tiền vào quỹ cứu trợ, nhiều bác sĩ tự động đến xin giúp
việc; tổ chức bệnh viện càng phát triển hơn và đã cất thêm hai dãy lầu cho
bệnh nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.