ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 429

Vũ không cười mà lại nghĩ đến Hổng, người nữ y tá vừa đến làm trong

bệnh viện. Tự nhiên, chàng tò mò muốn biết rõ gia cảnh cửa cô ta: bà mẹ vì
sao mà chết? Biết chừng đâu... À, biết chừng đâu hoàn cảnh đẩy đưa, chàng
gặp lại con. Tự nhiên, sao chàng thấy sắc diện cô Hồng mường tượng giống
Hiền... giống ở nét hiền dịu, thật thà. Nhưng có lẽ nào trong mười mấy năm
qua con chàng thay đổi đến độ không còn nhìn ra được nữa? Vũ muốn biết
rõ hơn về Hồng nên khi Trọng rủ chàng về, Vũ lắc đầu:

- Anh về trước đi. Tôi còn vài chuyện cần làm.

Trọng đứng lên ra cửa, trong lòng không chút nghi ngờ thái độ của

bạn. Vũ ngồi lại giở sổ rа хеm. Ngay khi đó, Hồng bước vào nói:

- Thưa bác sĩ. Nhờ bác sĩ ký tên giùm rồi hãy...

Hồng muốn nói là "hãy về", nhưng tự nhận thấy mình quá sỗ sàng,

nàng lặng im. Nàng đang làm giấy tờ trong phòng gác, thấy Trọng ra xe thì
tưởng Vũ cũng sắp về, nên vội ôm giấy tờ chạy lên.

Vũ nhìn Hồng:

- Cô cứ làm cẩn thận, tôi chưa về đâu.

Hồng rón rén ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cắm cúi viết tiếp. Bây

giờ, Vũ mới có đủ thời giờ nhìn thiếu nữ. Chàng chỉ nhớ mài mại khuôn
mặt của bé Lệ, nên không thể nào đoán được sự thay đổi sắc diện của một
thiếu nữ trong vòng 14, 15 năm trời. Hồng làm giấy tờ xong, đưa sang cho
Vũ xem lại để ký tên. Vũ nhìn qua nét chữ thì vừa lòng lắm.

Chàng mở bút máy ký ngay, Hồng sắp bước ra thì Vũ đã bảo:

- Cô đưa giấy xuất viện cho họ rồi trở lại tôi hỏi chút việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.