ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 436

- À, cậu Trân. Ngồi chơi. Tôi bận quá nên về có hơi trễ.

Mộng Ngọc nói:

- Cậu Trân đợi mình từ hồi 5 giờ đó.

- Thế à? Bận quá. Phải Ngọc Dung điện thoại sang bệnh viện, tôi sẽ về

sớm hơn.

Ngọc Dung nói:

- Con cũng định gọi ba, anh Trân không cho sợ làm phiền ba.

- Có gì đâu. Nhưng... chắc có chuyện gì cậu cần đến tôi hả?

Trân chắp tay ấp úng:

- Dạ, thưa không. Nhưng...

- Cậu cứ nói đi không gì phải ngại. Cậu biết gia đình tôi đã lâu rồi.

Ngọc Dung cũng nôn nao, muốn tiếp nói với Trân, nhưng e ngại, ngồi

yên. Mộng Ngọc ngước nhìn Trân, chờ đợi câu nói của cậu ta, vì từ chiều
đến giờ nàng cùng thắc mắc lắm.

Trân trấn tĩnh tâm thần cất tiếng:

- Dạ thưa hai bác. Mẹ cháu muốn được làm quen với hai bác, nhưng

không biết phải làm sao? Không lẽ đường đột sang thăm hai bác.

Vũ và Mộng Ngọc chợt hiểu nên nhìn nhau, trong lúc Ngọc Dung cúi

gầm mặt xuống. À, thì ra gia đình Trân tính tới đây mà... Chắc là Ngọc
Dung thuận ý rồi cũng nên. Vũ nhận thấy con hỏi dò ý kiến của mình quá
trễ. Riêng Mộng Ngọc nàng thấy không có gì trở ngại trong chuyện mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.