ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 437

Trân đến viếng thăm. Song nàng còn chờ ý kiến của chồng, chớ không dám
nói trước. Vũ nhìn Trân nói:

- Thật là hân hạnh. Cậu không phải ngại. Hôm nào bà nhà rảnh rang,

vợ chồng tôi xin mời bà sang chơi.

Trân và Ngọc Dung đều thở ra khoan khoái. Cả Mộng Ngọc cũng tươi

ngay nét mặt. Nàng nói với Vũ:

- Mình à! Hay là ta định ngày mời bà sang dùng cơm một bữa.

- À, cái đó tùy em. Việc đãi đằng em liệu đó.

Mộng Ngọc nhẩm tính một lúc rồi nói:

- Chủ nhật nầy anh có bận gì không? Hay là mình mời bà sang dùng

cơm trưa ngày đó.

Vũ nhìn vợ gật đầu:

- Được rồi. Chủ nhật anh nghỉ ở nhà mà.

Rồi chàng bảo Trân:

- Tôi nhờ cậu thưa với bà nhà, trưa Chủ nhật vợ chồng tôi mời bà sang

dùng cơm. Luôn tiện để biết nhau...

Trân chắp tay vâng dạ, trong lòng rất mừng. Lần thứ nhứt chàng thấy

Vũ không quá nghiêm khắc như chàng tưởng. Ngồi nán lại một lúc, Trân từ
giã ra về. Vũ bảo Ngọc Dung đưa Trân ra xe vì "cậu" và "cô" còn có
chuyện phải nói với nhau. Chàng trở vào ghế, ngồi phịch xuống, tay lần cởi
cà vạt. Mộng Ngọc nhìn theo con gái và Trân bước xuống thềm, trở vào
tươi cười bảo Vũ:

- Gia đình cậu Trân đã tính tới rồi đó mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.