ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 444

Vũ đứng lên trở lại gường, nhưng cũng không tài nào nhắm mắt.

Thỉnh thoảng chàng trở mình thở dài. Hình dáng Hồng, người nữ y tá đột
nhiên hiện đến, bắt buộc chàng phải nhớ tới một thời xa xưa. Mấy lần,
chàng muốn nói với Mộng Ngọc về chuyện của Hồng, nhưng rồi lại thôi.
Chàng sợ mình tạo thêm phiền phức. Đã lâu, chàng không hề nhắc tới Hiền
trước mặt vợ, vì mỗi lần như thế, bầu không khí trong gia đình trở nên nặng
nề khó thở. Ngọc Dung đã lớn và đến tuổi hiểu biết chuyện đời. Vũ không
muốn con biết chuyện riêng của mình với Hiền vì như thế sẽ gây cho con
một ấn tượng không tốt. Vũ miên man nghĩ ngợi và ngủ thiếp đi lúc nào
không biết. Trong giấc ngủ, chàng nằm mơ thấy Hiền hiện đến tươi trẻ hiền
dịu như ngày xưa. Chàng không hiểu sao lại thấy Hiền mặc đồ nữ y tá và
đứng bên cạnh chàng trong lúc đang có ca giải phẫu một bệnh nhân? Chàng
sửng sốt kêu lên một tiếng lớn:

- Hiền!

Rồi giựt mình tỉnh giấc, chàng thấy trời đà sáng hẳn. Mộng Ngọc đã ra

nhà sau tự lúc nào. Vũ biết mộng mị không bao giờ trở thành sự thật,
nhưng giấc mộng trong đêm cứ ám ảnh chàng luôn. Hiền mặc đồ nữ y tá và
làm việc bên cạnh chàng trong bệnh viện! Chàng không nghĩ tới chuyện đó
bao giờ, sao lại nằm mơ mà thấy được? Hay vì sự hiện diện của Hồng ám
ảnh chàng đã khiến nảy sinh giấc mộng kỳ dị dó.

Vũ thay đồ đến bệnh viện vào khoảng chín giờ. Chàng ngồi vào bàn

viết thì thấy tờ khai lý lịch của cô Hồng để sẵn ở đó. Vũ cầm lên xem:

"Nguyễn Thị Hồng, sanh tại Sóc Trăng, con của bà Trần Thị Yên. Cha

chết từ lúc nhỏ".

Vũ không đọc thêm nữa, vì chàng đã thấy rõ Hồng không phải là con

mình. Chàng vừa mừng và cũng vừa buồn. Mừng vì có hi vọng Hiền còn
sống sót trên đời. Nhưng buồn vì Hổng không phải là bé Lệ. Tuy nhiên,
trong lờ khai lý lịch của Hồng có một điểm khiến Vũ thắc mắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.