- Chuyên trị lao thì cha nào cũng không thoát!
Trọng cười:
- Có vậy người đời mới bảo bác sĩ có lương tâm nghề nghiệp chớ?
Vũ gật đầu:
- Anh Huyến tận tụy với nghề, xứng đáng với danh dự đó. Nhưng còn
trẻ mà lao đến thời kỳ thứ hai, cũng phiền thật.
- Lần nầy, tôi định khuyên anh ấy tạm nghỉ ít lâu.
- Như thế thì anh nên gọi người thế Huyến, chớ không lẽ kiêm luôn
hai việc.
Trọng cười:
- Định lên phòng cho ông "Giám đốc” hay đấy, may mà gặp ở đây.
Vũ lộ vẻ suy nghĩ:
- Bây giờ mà tìm một người thế Huyến cũng không dễ gì, với điều
kiện bệnh viện của chúng ta.
Trọng nói:
- Không sao đâu! Anh cứ để tôi thế Huyến. Dãy phòng cũ tôi giao lại
cho anh. Tôi sang dãy bệnh lao.
Vũ đáp:
- Tạm thời như vậy cũng được.
Trọng nói: