ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 487

Vũ cười:

- Bọn trẻ bây giờ ghê gớm lắm! Bề ngoài thì vậy chớ trong lòng thế

nào mình làm sao hiểu thấu được. Có chơi thân với nhau, họa chăng mới
hiểu rõ tánh tình.

Bác sĩ Trọng ngập ngừng hỏi:

- Sao tự nhiên anh chú ý tới tánh tình của cậu Trân đó nhiều vậy?

Vũ cười:

- Chẳng nói giấu gì anh. Trân yêu cháu Ngọc Dung và xem chừng

cháu cũng mến cậu ấy lắm.

- À ra thế! Anh tính gả Ngọc Dung cho Trân?

- Tôi chưa định! Nhưng bên gia đình Trân lại tính tới... Hồi trưa nầy,

bà Hội, mẹ cậu Trân có sang thăm và dùng cơm bên nhà tôi nữa.

Trọng đã hiểu hết mọi việc, nhưng chàng ngập ngừng muốn nói với

Vũ một chuyện gì rồi lại thôi. Từ lâu, chàng có ý định hỏi cưới Ngọc Dung
cho Phiên, ai ngờ Trân lại đến trước. Thôi, thà là nín lặng luôn để giữa bạn
bè khỏi có sự bỡ ngỡ. Ngay khi đó, Phiên đi chơi về. Trọng gọi chàng vào
phòng khách, Phiên thấy Vũ, cúi đầu chào rồi hỏi anh:

- Anh Hai gọi em.

- Anh Vũ muốn hỏi thăm em chuyện gì đó. Em ngồi xuống đi.

Phiên ngồi bên cạnh anh, nhìn Vũ chờ đợi. Vũ cất tiếng:

- Chắc cậu Phiên hiểu nhiều về kỹ sư Trân?

- Vâng! Trân trước học với em. Có dạo chơi thân với em lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.