ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 505

Ngọc Dung ngạc nhiên, mở to đôi mắt ngó cha. Tại sao, tự dưng cha

nàng hốt hoảng lên như vậy? Nàng ngập ngừng đáp:

- Thưa ba! Anh Trân mới mời con hồi chiều nầy. Con... chưa nhận

lời... nhưng con hứa sau giờ học ngày mai... Dạ, ảnh nói sẽ đưa con đi coi
gian phòng ở buyn đinh nơi vợ chồng sẽ ở với nhau, sau ngày cưới... có
được không ba?

Vũ yên tâm hơn, nhưng chàng cũng hỏi thêm Ngọc Dung:

- Nói rõ ra, từ trước đến nay... chưa bao giờ con đi với Trân vào một

chỗ nào, mà thiên hạ có thể hiểu ngầm những điều không tốt hả con?

Ngọc Dung nhìn sững cha và chỉ lắc đầu không đáp. Vũ mừng lắm.

Chàng thấy rõ một phần dã tâm của Trân. Hắn không để chậm trễ một phút
nào cả! Nhứt định là hắn sẽ đưa Ngọc Dung về buyn đinh Rose chớ không
đâu khác, nơi mà hắn đã phá hoại bao nhiêu mảnh đời non dại! Vũ chợt
nghĩ:

- "Nếu Trân có hậu ý tồi tệ đó, sao hắn lại đưa mẹ tới đây hỏi cưới

Ngọc Dung? Tại sao hắn ràng buộc mình vào chuyện "chính thức” của hai
gia đình cho thêm phiền phức?”

Rồi chàng thầm nhủ:

- “Có lẽ Ngọc Dung khéo giữ nề nếp nên Trân không giở thói “đểu

giả” ra với nàng được, buộc lòng hắn phải dùng tới lá bài "cưới hỏi giả
hiệu" cho nàng tin tưởng!" Với thủ đoạn đó, con nhà nề nếp, gia giáo cũng
có thế bị lừa. Vì các cô tin tưởng trước sau gì, người đó cũng là chồng
mình, việc "phạm trái cấm" có cần gì phải tránh. Nhưng có biết đâu, khi
toại nguyện rồi những thằng đàn ông như Trân rất có thể giở ngón phủ
phàng, tìm cách "hồi hôn" với nhiều lý lẽ chính đáng, mà chúng sẽ tìm ra
không khó".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.