ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 506

Ngọc Dung thấy cha lặng thinh, ngập ngừng hỏi:

- Thưa ba! Sao ba lại hỏi con lạ vậy? Có ai đàm tiếu gì về chúng con

chăng? Về chuyện đến buyn đinh xem phòng... có hại gì không ba? Con có
bảo anh ấy hỏi ba, nhưng ảnh bảo: "Đi coi phòng một chút mà cần gì hỏi”.

Vũ thấy đến lúc không nên giấu giếm con gì nữa hết. Chàng nghiêm

giọng bảo Ngọc Dung:

- Hiện giờ thì chưa ai đàm tiếu gì về con đâu? Nhưng ba muốn dặn

con một điều là kể từ nầy về sau, con không nên đi đâu một mình với Trân
cả. Con hãy ghi nhớ lời ba dặn.

Ngọc Dung ngơ ngác như người từ cung trăng mới rớt xuống. Như

vậy nghĩa là sao?

Vũ từ từ cất tiếng:

- Con hãy bình tĩnh nghe hết câu chuyện mà ba sắp nói ra đây. Nó sẽ

làm cho con buồn, nhưng thà thế còn hơn để cho con khổ cả một đời!

Ngọc Dung từ từ đứng lên, nhìn cha lo sợ:

- Ba! Trời ơi! Có chuyện gì vậy ba? Ba làm con lo quá.

Vũ ra dấu bảo Ngọc Dung ngồi xuống, tiếp lời:

- Con ngồi xuống đi. Câu chuyện hơi dài. Con ráng bình tĩnh sẽ thấy

mình ít khổ hơn...

Ngọc Dung ngồi xuống sát bên cha, hơi thở dồn dập. Nàng nhìn Vũ

với đôi mắt âu lo! Vũ thương con vô cùng và chàng thấy càng rào đón
nhiều, Ngọc Dung mới chịu đựng nổi một sự thật quá phũ phàng. Chàng
nhìn con với đôi mắt trìu mến:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.