ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 517

còn bé. Chuyện riêng của anh ấy, như chuyện của mình; chúng ta đều có
bổn phận lo lắng giúp nhau! Nếu em nghĩ đúng như vậy thì sẽ thấy không
còn thắc mắc gì cả. Em không phải nói xấu Trân mà chỉ lo cho Ngọc Dung;
không lẽ để cho Ngọc Dung có một người chồng quá hư hỏng, tồi tệ như
vậy sao?

Những lời của Trọng nói thật chí lý, khiến Phiên cũng đỡ thắc mắc.

Sáng nay, khi chàng ra phòng khách thì Trọng lại bảo:

- Em ở nhà đợi Vũ và Ngọc Dung sang! Anh Vũ vừa mới điện thoại

cho anh đó.

Phiên ngạc nhiên hỏi Trọng:

- Anh Vũ muốn gặp em chi vậy anh?

- Chắc cũng chuyện Trân. Anh mắc đến bệnh viện ngay bây giờ. Em ở

nhà ráng giúp anh ấy.

Phiên vâng lời anh, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Tuy không ưa

Trân vì những hành động quá tồi tệ của hắn, nhưng Phiên không muốn
mang tiếng là kẻ "phản bạn". Ở vào hoàn cảnh của chàng, thật khó quá!
Chàng có bổn phận giúp Vũ và Ngọc Dung, dù có phải mang tiếng cùng
đành. Phiên ngồi nhà đợi chỉ khoảng nửa giờ sau, Vũ và Ngọc Dung đến.
Chàng mời hai người vào phòng khách rồi hỏi Vũ:

- Dạ, anh cần em giúp việc chi?

Vũ liền nói thẳng ra câu chuyện và không quên bày tỏ nỗi lo ngại của

mình. Phiên nghe xong, nhìn về phía Ngọc Dung hỏi:

- Cô đã may đồ ở tiệm Tây Thi lần nào chưa?

- Dạ chưa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.