ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 570

qua, Vũ tìm đủ cách để cho con thấy rõ tâm địa hèn mạt của Trân, nhưng
vô hiệu. Ngọc Dung vẫn thường lén lút cha mẹ để gặp Trân. Đôi khi, chàng
có hỏi con xem gia đình Trân có tính cưới hỏi gì chăng, thì Dung nói là
Trân bảo chờ ít lâu nữa. Chính vì chỗ Ngọc Dung tin tưởng Trân thành thật
yêu mình, nên Vũ và Mộng Ngọc thêm lo lắng. Cuối cùng chàng đành bảo
vợ đưa con lên Đà Lạt ở với ông Thiện một thời gian, để tránh không cho
con gặp Trân. Đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi, vì chính Vũ cũng đang bối
rối không biết phải liệu sao?

Phương pháp giáo dục mới mẻ của chàng gặp một trở ngại là con gái

chàng quá tin lời Trân, quá yêu thương tên "sở khanh" đó. Hơn nữa, chàng
không tìm được một bằng chứng cụ thể nào để lột trần bộ mặt giả dối của
Trân. Chàng càng khó nghĩ hơn, khi Trân đến đây tìm hỏi về Ngọc Dung.
Không nói thật với Trân cũng không được, mà cho biết Ngọc Dung lên Đà
Lạt, nhứt định hắn sẽ theo lên. Trân hỏi tiếp:

- Dạ... thưa bác. Cháu nghe hình như Ngọc Dung đi Đà Lạt... Không

biết có chuyện gì?

Vũ nhủ thầm:

- “À, thì ra nó biết con Dung lên Đà Lạt…"

Vũ phiền giận quá và thấy Trân như một sự xấu xa đen tối cứ theo ám

ảnh mình. Hắn đã làm hại đời một đứa con của chàng rồi, bây giờ còn một
đứa, cũng không thoát khỏi sao? Nhiều lúc Vũ muốn đứng lên tát vào mặt
thằng đểu giả đó khi hình dung đến thân hình tiều tụy của Diệp Thúy, của
bé Lệ khi vào bệnh viện. Nhưng chàng phải cố dằn lòng, phải có đủ kiên
nhẫn đối phó với tên "sở khanh" đến cùng để bảo vệ Ngọc Dung và tránh
cho gia đình mất danh giá. Sự mong muốn của chàng là như vậy đó, nhưng
không biết phải thực hành ra làm sao? Mấy tháng nay chàng vẫn lúng túng,
không tính tới dược.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.