ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 585

chú ý chăm sóc, còn phần khác là nhờ tánh tình của nàng rất hiền dịu, dễ
thương, nên hầu hết các cô y tá, các thầy điều dưỡng đều mến.

Bác sĩ Vũ đến thăm bệnh lần chót hôm qua và đã bảo nàng:

- Tôi đã hứa giúp cô tìm một nghề khác thì tôi giữ lời. Tôi mong cô cố

gắng trở lại cuộc sống bình thường và đừng làm cho tôi phải ân hận.

Giọng nói của bác sĩ thật nghiêm nghị, Diệp Thúy cúi đầu vâng dạ,

trong lòng cảm thấy nể trọng và kính mến ông vô cùng. Nàng biết mình có
nói lời cám ơn bác sĩ cũng vô ích. Ơn của ông đối với nàng thật nặng nề
biết làm sao trả được.

Diệp Thúy rất nôn nao, mong cho đến giờ hẹn để gặp Vũ. Nàng băn

khoăn không biết Vũ sẽ giúp đỡ nàng ra sao? Thúy xem lại mảnh giấy
không biết mấy lần và chợt nghe có tiếng kèn xe vang lên phía sau. Nàng
quay đầu lại thấy Vũ đang đậu xe và mỉm cười với nàng.

Diệp Thúy vội trả tiền tắc xi, mở cửa bước xuống đường. Nàng vừa lôi

chiếc va li ra khỏi xe thì Vũ đã đến:

- Để tôi xách cho.

Diệp Thúy lúng túng cúi đầu. Vũ xách chiếc va li bỏ ra băng sau rồi

bảo Thúy:

- Cô lên ngồi phía trước kìa.

Diệp Thúy riu ríu vâng lời, mà không hỏi một câu. Vũ điềm đạm lên

xe mở máy, chạy thẳng đường Võ Tánh vào Chợ Lớn. Xe qua khỏi chỗ đèn
xanh đỏ rồi, Vũ mới nhìn Thúy mỉm cười:

- Thế nào? Cô thấy sao?

- Dạ... thưa bác sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.