ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 598

Thúy lắc đầu:

- Dạ, bây giờ, tôi không thấy cô độc nữa. Dù sao cũng còn bác sĩ lo

lắng giúp đỡ tôi. Đời tôi như vậy cũng đủ rồi. Lời nói của Thúy nghe buồn
và thấm thía vô cùng. Vũ nhìn con bồi hồi xúc động.

Chàng bỗng nói:

- Thôi tôi về đây! Buổi tối cô nhớ đóng cửa ngoài cho cẩn thận.

Thúy vâng dạ, trong lúc Vũ bước xuống thang lầu. Chàng vừa đi vừa

nói:

- Ngày mai, tôi sẽ đến để tính với cô cách thức mua sách, mướn người

làm giúp, còn quảng cáo... Cha! Còn nhiều chuyện quá.

Diệp Thúy nói:

- Nghề nầy mới mẻ đối với tôi! Chắc phải cố gắng nhiều mới thành

công được.

Vũ mỉm cười:

- Dĩ nhiên rồi! Ở đời, người ta hơn nhau nhờ sự cố gắng thôi. Thúy

đừng lo, rồi thì nghề dạy nghề mà.

Vũ bước ra cửa rồi qua đường, lên xe. Thúy đứng nhìn theo, đến khi

Vũ cho xe chạy khuất ở đầu đường. Nàng khóa cửa ngoài lại, nhìn khắp căn
phố một lượt. Thật là trống trải. Mùi sơn, mùi vôi còn hăng hắc khắp nhà.

Diệp Thúy đi lên cầu thang. Trong nhà vắng vẻ quá nhưng lòng nàng

không thấy buồn bã như xưa. Thúy thay áo rồi lên giường nằm. Đây là nhà
nàng, nhà của riêng nàng? Có thế như vậy được sao? Thật lạ lùng và gần
như không tưởng tượng nổi. Nàng tưởng chừng như mình đang sống trong
mơ và tâm hồn đang lơ lửng trên chín từng mây. Nàng không còn đủ lý trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.