ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 599

sáng suốt, để xét đoán những chuyện đưa đến cho nàng. Bác sĩ Vũ xem
mình như "người thế nào" đối với ông? Là con hay một thứ "tình nhân”
sang trọng? Thúy không thể hiểu được và nàng cũng không thể xét đoán
một cách rõ ràng những ý nghĩ trong đầu Vũ! Có điều nàng chắc chắn Vũ
không có ý lợi dụng nàng như bao kẻ khác.

Có lúc, Diệp Thúy lại ví mình như một thiếu nữ quá khổ sở trên

đường đời rồi tự nhiên có Đức Phật hiền từ hiện đến. Đức Phật đã rủ lòng
thương xót nên dùng phép mầu biến hóa cho nàng lành bệnh, mang sắc đẹp
trả lại cho nàng và tạo ra tiện nghi để nàng được hoàn toàn hạnh phúc. Diệp
Thúy mỉm cười một mình với những ý nghĩ ngộ nghĩnh đó. Và nàng ngủ
thiếp đi lúc nào không biết...

*

Bác sĩ Trọng ngồi ở bàn viết, soát lại bản danh sách các bệnh nhân vừa

rời bệnh viện và một số khác mới vào. Có hai người bệnh quá trầm trọng
mà lại thiếu giường nằm, nên chàng phải tạm cho vào phòng lạnh.

Lúc nãy, lại thêm bốn người xin vào nữa. Trọng muốn gặp Vũ để bàn

chuyện đó, nhưng suốt buổi chiều Vũ không đến. Chuyện kia kể ra không
mấy gì quan trọng, nên chàng không điện thoại đến nhà bạn, nhưng trong
lòng hơi thắc mắc.

Vũ bận việc gì mà không đến bệnh viện? Ít khi chàng vắng mặt bất

thường như vậy lắm! Đáng lý ra, vào giờ nầy, Trọng đã về rồi, nhưng vì
không có Vũ, chàng phải trực thay bạn vài giờ. Bỗng có tiếng chuông điện
thoại reo vang, Trọng cầm ống nghe lên hỏi:

- A lô... Ai đó? Trọng đây.

Chàng nghe tiếng Vũ ở đầu dây bên kia:

- Vũ đây? Anh Trọng đó hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.