ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 615

Lần nầy, tìm ra chỗ ở của Thúy, họ còn phục hắn thêm. Nghĩ thật lạ

quá! Mấy năm trước, Trân "sống chung” với Diệp Thúy đến độ phát chán,
nhưng sao bây giờ gặp lại vẫn thấy say mê như thường? Tại sao vậy? Trân
không phân tách được lòng mình. Có lẽ ngày xưa, Diệp Thúy trang điểm
quá diêm dúa, mất đi bản sắc tự nhiên, còn bây giờ, trông nàng thật bình dị,
gợi nhớ đến hình ảnh cô thợ may, tóc còn buông xõa, ở tiệm Tây Тhi độ
nào?

Còn một điều, khiến Trân theo đuổi Diệp Thúy là vì nàng phảng phất

giống Ngọc Dung, nhưng Thúy có vẻ già dặn hơn. Tắc-xi về đến nhà, Thúy
trả tiền xe, đi vào. Trân đậu xe ở góc đường và nhìn thấy Diệp Thúy vào
tiệm sách "Ngọc Thanh”.

Thật là lạ! Không lẽ Diệp Thúy ở đây? Hay là nàng đi mua sách? Trân

nhớ lại lúc nãy đã gặp nàng, từ trong nhà sách "Xuân Thu" đi ra. Thật hắn
không còn hiểu gì được nữa! Một cô vũ nữ làm gì say mê sách đến độ đó?
Một ý nghĩ thoáng qua: "Hay tại lúc sau nầy có nhiều khách ngoại quốc,
nên Diệp Thúy định học tiếng Anh để dễ giao thiệp?”

Trân nghĩ thế, nên ngồi trên xe chờ Diệp Thúy. Hắn cứ chờ mãi, hơn

nửa giờ sau, vẫn không thấy Diệp Thúy trở ra. Trân nóng ruột, liền bước
xuống xe, đi lần về phía tiệm sách. Hắn sợ Diệp Thúy nhìn thấy nên mang
kiếng đen rồi liếc nhìn bên trong. Tiệm sách hình như chưa có khai trương!

Trân thấy vài người đang sắp sách lên kệ, còn Diệp Thúy ở đâu không

rõ? Nghĩ cũng lạ thật, tiệm sách người ta chưa mở, Diệp Thúy đến đây làm
gì? Trân nghĩ ngợi băn khoăn về sự việc đó. Bỗng hắn nhìn thấy Diệp Thúy
từ trong buồng bước ra. Nàng không còn mặc áo dài nữa mà mặc áo bà ba
trắng trông thật gọn gàng. Trân nép mình bên cửa sổ nhìn vào, trong lòng
hết sức ngạc nhiên. Một người đang chất sách, quay lại bảo Thúy:

- Thưa cô! Sách học không đủ chất lên kệ nầy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.