ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 103

thôi, sự yếu đuối về mặt thể xác càng làm trí tưởng tượng đó bị
kích động; rồi đang chuyện nọ lại xọ chuyện kia, ông ta hỏi anh đã
đọc bài thơ ở Sète chưa, Nghĩa trang thủy thủ, rồi ông vừa ra khỏi
phòng y tế nơi người ta đã chuyển anh tới vừa nói lớn với giọng
cường điệu: Phải! Đại dương cuồng nhiệt trời sinh! Rồi trước khi
sập cửa, ông ta bảo anh: Gió nổi!... Phải cố mà sống sót!

“Tám người khác trên tàu cũng trông thấy con tàu buồm ấy.

Song những gì chín người bọn anh kể lại quá khác nhau, thậm chí còn
trái ngược.

“Anh nhận thấy trong lúc như vậy quả thật khó mà tin được lời

bọn anh. Kể từ đó, anh tự nhủ vậy là bọn anh đã quá yếu rồi, nên
rất dễ bị mê sảng, và rằng con tàu buồm hẳn là con tàu ma, song
rõ ràng nó đang lênh đênh trên một đại dương tưởng tượng trải dài tới
tận nơi có những người trông thấy nó.

“Anh cảm giác rằng khi thèm khát em tới điên cuồng và khi cố

gợi lại hình ảnh của em một cách hết sức phi lý, anh đã mở cửa cho
hàng ngàn bóng ma bước vào lấp đầy miền đất mơ ước của anh.
Cái đêm kinh hoàng trên tàu đó đã mở rộng thêm biên giới miền
đất ấy, và những đường biên rộng tới mức chúng biến mất nơi
chân trời. Với anh, mọi sự đã thay đổi, từ mọi phía.

“Con tàu buồm đáng ngờ và ít kín đáo hơn anh nghĩ này thuộc

về cuộc hành trình của những thể hữu hình - nghĩa là mọi thứ và mọi
sinh linh làm anh xúc động sâu sắc. Con tàu buồm đối với anh là
đoạn hợp lưu, là mớ bòng bong, là sự lộn xộn. Phải chăng nó là con
tàu của những kẻ Mộng du? Liệu đây có phải là cái tên mới mà một
ngày nào đó, con tàu anh đang đi sẽ mang?

“Vài ngày sau khi tới Tanger, anh lại lên tàu một lần nữa, mong

được khám phá thành phố của Aziz từ khơi xa. Khi vào cảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.