Ở
ngoại vi thành phố, trên những bãi biển gần nhất, lay lắt
mấy bức tường thành. Chúng còn cổ hơn cả ba vòng lũy tròn đồng
tâm bao quanh thành phố trong cái mê cung của chúng, nay đã đổ
nát như thể vừa ra khỏi một cơn ác mộng. Những bức tường phế tích
là tất cả những gì còn sót lại của cung điện Người Vô hình - tòa nhà
được xây dựng dựa theo một cuốn sách của Aziz, cuốn Khái luận
về cái vô hình trong tình yêu của ông. Cung điện bị phá hủy và bỏ
hoang sau vụ ám sát người xây lên nó, Quốc vương Ajmal. Trông nó
giống một pháo đài ngàn năm tuổi với nền móng bị sóng biển gặm
nhấm, một lâu đài cát khổng lồ, một niềm đam mê đặt không
đúng chỗ.
Nhìn từ biển khơi, những bức tường thành màu trắng đập vào
mắt như ma quỷ hiện hình. Dần dần khi lại gần, người ta nhận ra
thứ tưởng là đống đất đá sụt lở, nhận ra những viên đá cuội bé tí xíu
lấy đà và mọc ra đôi cánh, biến thành những con chim mòng biển
bay trên trời, chúng quay lại bức tường thành để hòa lẫn vào đó trong
giây lát, rồi lại sụt xuống, vỗ cánh kéo bức tường thành lên trời,
biến thành đàn chim bay.
Một đống đổ nát hiển hiện khác không bay mà bước đi trên phố,
leo lên những bức tường, bày ra trên cửa sổ, những miếng tường
thành giống như những người đàn bà quấn vải trắng kín mít, chỉ
để hở mỗi đôi mắt lo lắng, và thi thoảng hở ra đôi bàn tay.
Họ ra lệnh bằng ánh mắt. Họ đồng ý hay từ chối mua hàng
hóa bày trên sạp bằng ánh mắt. Và có thể họ đồng ý hay từ chối
người tình cũng bằng ánh mắt.
Đứng lặng ngắm thành phố biển, tôi đã hiểu vì sao người dân
nơi đây lại sống chết vì nó. Trên tàu, đã ba lần tôi nhận thấy
rằng nếu ta hỏi một người gốc thành phố này về nơi anh ta sinh
ra, thì sau khi đã trả lời “Tôi là người Mogador,” bao giờ anh ta cũng