Bỗng tôi chợt nhận ra đã chín giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi tôi
bắt tay vào viết câu chuyện này, trong căn buồng khách sạn, trong
lúc chờ đợi Hawwâ. Đêm đã xuống. Tôi tự nhủ hẳn phải quá sáu giờ
rồi. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp choán lấy tôi. Tôi sợ rằng Hawwâ
không đến như đã hẹn. Tôi tìm đồng hồ để xem giờ nhưng không
tìm thấy. Tôi tìm bản thảo của Aziz và cũng chẳng thấy đâu. Cả cái
ví và tấm hộ chiếu của tôi cũng vậy. Tôi không tìm thấy gì hết. Ở
Mogador không ai biết gì về Hawwâ. Tôi đến Tanger, đến nhà
Abd el-Kader. Nhà ông bị bỏ hoang và một phần đã thành phế tích.
Những đứa trẻ từng dẫn tôi tới đó nói rằng từ gần một năm nay
ngôi nhà này không có ai ở. Rằng nó là nhà của một thầy phù thủy
thường ăn cắp các linh hồn và nhốt họ vào trong những cuốn
sách... Sốt ruột và cảm thấy bực bội, tôi đã nói với chúng đó là một
tên lừa đảo thì đúng hơn. Chúng không tin tôi, và chính bản thân tôi,
tôi cũng chẳng biết nên nghĩ sao cho phải.
Liệu có phải tôi đã bị lừa, hay tôi vẫn là quân bài trong trò chơi mà
tôi không sao hiểu nổi, trò chơi còn lớn hơn cả trò mà người ta đã
tiết lộ cho tôi biết? Liệu có phải tôi đã làm tình với một ả ăn cắp,
hay tất cả chỉ là một cơn mơ rất thực, cơn mơ của một kẻ Mộng du?
Tôi vẫn tiếp tục tìm nàng, và tôi vẫn tiếp tục lang thang theo những
dấu vết của Aziz và những bản thảo thư pháp của ông. Sớm muộn
gì, tôi cũng sẽ biết nhiều hơn về những điều đó. Chúng đã trôi
tuột khỏi tay tôi như nước chảy. Những người Mộng du sinh ra để
thỏa mãn những bóng ma thoáng qua, bởi vì họ cũng giống như
bóng ma trong tâm trí những người khao khát họ. Và nếu không có
ai khao khát chúng tôi, thì chúng tôi là những bóng ma trống rỗng.
Chỉ có một mẩu trong cuốn sách về những giấc mơ bị bỏ quên
dưới gầm giường của tôi trong khách sạn, ở Mogador. Đó là một
phần của giấc mơ thứ mười ba, nói rằng: