ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 42

khiến họ phát điên. Tôi cũng không nằm ngoài số đó. “Những
chàng Amado nhà ta thật yếu đuối, tôi tự nhủ, thân hình thì to như
bò mộng nhưng trái tim lại dễ vỡ như thủy tinh.”

Vài năm sau, ít lâu trước lúc thực sự hấp hối, ông nội cho gọi

tất cả đến, con trai và cháu trai, từng người một. Ông muốn vĩnh
biệt chúng tôi. Vốn là người hiếm khi khuyên bảo, song ông vẫn
thấy cần nói với tôi điều này: “Ông nhận ra cháu cũng là người dễ
bốc hỏa. Nước trong người cháu sôi sục lên quá dễ dàng. Hãy gắng
đừng phạm phải tất cả những sai lầm mà ông đã mắc. Bất kỳ
người đàn bà nào ông từng yêu cũng đều có thể kể lại cho cháu nghe
những sai lầm của ông. Đi mà hỏi họ đi, vì ông không còn thời gian
để tự mình làm được điều đó nữa. Ông sẽ chết trước khi kể xong.”

Trong lúc ông nói với tôi những điều này, tôi có cảm giác đắng

dịu khi thấy mình hoàn toàn khác lạ với những giá trị và nguyên tắc
của ông, và, cùng lúc, có cảm giác chắc chắn là mình gắn bó với
ông không chỉ qua mối quan hệ gia đình hay vẻ bề ngoài giống
ông như lột: mà qua một dòng sông của những giấc mơ, một dòng
chảy cổ xưa của khát khao đang chảy trong huyết mạch hai ông cháu
tôi, và qua cả cái sức hút Mộng du mà hẳn sau này tôi khám phá ra ở
Aziz, bậc thầy thư pháp thành Mogador, người mà hiện nay tôi đang
chia sẻ những giấc mơ.

Tựa như giây phút hấp hối của Aziz, giây phút hấp hối của ông

nội Amado ngập tràn tình yêu; ít phút trước khi mất, ông nói chuyện
rất lâu với những người sống và người chết tưởng tượng, đa phần
là đàn bà, mắt tôi không thấy họ, nhưng sự hiện diện của họ đã
biến cái giọng khàn đục và ngắt quãng của ông nội thành tiếng thì
thầm dịu dàng quyến rũ.

Dòng chảy của những giấc mơ ào ạt tràn qua suốt cuộc đời ông.

Dù đang ngủ hay thức, ông vẫn luôn lắng nghe những giọng nói đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.