ĐÔI MÔI CỦA NƯỚC - Trang 57

cảm giác là cuối cùng đã chạm được vào người đàn bà ở nhà hát. Với
tôi, cuộc vui đã mất hết mọi chừng mực, nó tăng lên gấp bội lần
và trở thành vô hạn.

Nàng đã cảm nhận thấy ở tôi xúc cảm vô hạn ấy và hỏi sao tôi lại

vui mừng đến vậy. Thay vì trả lời nàng qua loa cho xong hoặc chỉ
đơn giản là im lặng thì tôi lại vụng về thú nhận rằng nàng làm tôi
nhớ đến một người mà tôi đã để mất và đang tìm kiếm một cách
vô vọng. Ngay lập tức, tôi tự nhủ mình đã quá vụng về và không được
lịch sự cho lắm, hơn nữa, nàng sẽ không tin hay hiểu được những ý
đồ thực sự của tôi. Song nàng đã khiến tôi ngạc nhiên khi trả lời
rằng tôi cũng làm cho nàng nghĩ tới một người khác. Thay vì hỏi
nàng đó là ai, tôi nói:

“Vậy ra chúng ta là hai bóng ma đang nhảy.”

Đôi tay nàng nắm chặt lấy vai tôi, nàng đưa miệng lại gần tai

tôi, gần tới mức tôi có thể cảm thấy và nghe thấy cả hơi thở của
nàng, và vừa làm tôi cảm nhận sức mạnh từ những ngón tay nàng,
nàng vừa nói với tôi bằng giọng khiêu khích, với vẻ cuồng nhiệt
duyên dáng:

“Hai bóng ma bằng xương bằng thịt.”

Khi buông tôi ra, má nàng vuốt vào má tôi, làm tôi ngừng thở, và

cứ như thế chúng tôi nhảy, cả hai cùng khó nhọc nuốt nước bọt.

Có thể, vào lúc đó, những bóng ma đã bỏ rơi chúng tôi, chúng tiêu

tan đi như mồ hôi trên cơ thể chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau chằm
chặp, ý thức được việc chúng tôi gần như là khỏa thân. Mỗi người
đều thú nhận sự thiếu hụt khủng khiếp của mình và cả niềm khao
khát được bù đắp nó với người kia. Bị quyến rũ, và phó mặc cho số
phận, chúng tôi nhảy, chẳng nói năng gì, chúng tôi làm chậm lại hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.