ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 116

Giọng nói của cậu bé không lớn không nhỏ, nhưng vẫn khiến cho mấy
người nhà họ Thẩm ở bên cạnh nghe rõ ràng, mọi người đều không nể tình
cười ra tiếng.
Chị họ của Thẩm Lạc lên tiếng: “Tiểu Phi Thuyền nói không sai đâu, cậu
xem Chu Dục kém cậu nửa tuổi đã kết hôn rồi, còn cậu vẫn ru rú một
mình.”
Thẩm Lạc lạnh lùng liếc chị ta.
Song chị họ vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục cười nói: “Nhưng nói thật, nếu
ngày nào đó cậu mang phụ nữ về nhà, có lẽ là mặt trời mọc đằng tây rồi.”
Tiểu Phi Thuyền dẩu miệng nói vặn lại: “Bác à, cha cháu rất ưu tú, mỗi lần
đều là cha chướng mắt người ta, cháu cảm thấy cha cháu đang tìm kiếm
tình yêu thực sự của mình.”
Chị họ cười vui vẻ: “Tiểu Phi Thuyền, tháng sau cháu mới tròn năm tuổi
đấy. Có phải biết rõ quá nhiều chuyện rồi không? Rốt cuộc là ai bảo cháu
nói những lời linh tinh này thế?”
Tiểu Phi Thuyền: “Xem ở trong sách ạ.”
Chị họ vỗ vai Thẩm Lạc: “Cho nên nói rồi trẻ con không cần biết chữ quá
sớm, hiểu biết y như thanh niên mười tám vậy, cũng may tính tình Tiểu Phi
Thuyền ngây thơ, nếu không cũng sớm biến thành ông cụ non quái đản như
cậu.”
Một người từng mười tuổi lên cấp hai, mười hai tuổi lên cấp ba, mười bốn
tuổi thi đỗ đại học quả thực là ông cụ non quái đản.
Tiểu Phi Thuyền ôm lấy cánh tay Thẩm Lạc, nịnh hót: “Cha không phải là
ông cụ non quái đản, cha là người cha tốt nhất trên đời này.”
Chị họ lại bị chọc cười: “May mà cậu có được đứa con trai như vậy, nếu
không chỉ có thể dựa vào nhiễm sắc thể phân bào thôi.”
Đúng là một đứa bé có lợi.
Thẩm Lạc lại liếc qua Bắc Vũ ở phía bên kia, thờ ơ nói: “Hôn lễ sắp bắt
đầu, chị có thể câm miệng rồi.”
Anh vừa dứt lời, tiếng nhạc nổi lên, Tiểu Phi Thuyền hưng phấn leo lên đùi
anh ta.
Là một người đàn ông ngành kĩ thuật, Thẩm Lạc quen sống bằng lí trí và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.