ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 141

Bắc Vũ, mí mắt đột nhiên díu lại, Bắc Vũ tranh thủ thời gian đánh răng rửa
mặt cho cậu bé.
Cậu bé mới có năm tuổi đã rất độc lập, tự tắm rửa thay quần áo, lên giường
chúc Bắc Vũ ngủ ngon, chưa đến ba giây đã ngủ say.
Chơi với một đứa bé hoạt bát cả ngày cũng khiến Bắc Vũ vô cùng mệt,
quyết định tắm rửa xong đi ngủ ngay.
Lúc trở về phòng, ánh mắt bất giác nhìn cửa phòng đóng chặt cả ngày.
Mặc dù lời Tiểu Phi Thuyền nói vẫn còn ở bên tai, nhưng cô vẫn đo dự có
nên đi qua gõ cửa hay không.
Bên trong không có người trả lời.
Cô thử sờ vào nắm đấm cửa, cạch một tiếng, vậy mà cửa phòng không hề
khoá.
Bắc Vũ cẩn thận đi vào, mùi rượu xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng không lớn, chỉ có giường và tủ, một ngọn đèn nhỏ, lộ ra ánh
sáng lờ mờ trong phòng.
Thẩm Lạc nghiêng người ngồi trên một chiếc ghế, chiếc bàn trước mặt anh
đặt một mô hình tên lửa, còn dưới chân anh có mấy vỏ rượu.
Bắc Vũ nhíu mày, uống cả ngày sao?
Cô đi qua, lo lắng hỏi: "Đàn anh, vẫn còn ổn chứ?"
Sắc mặt Thẩm Lạc tái nhợt, nghe giọng cô, hơi sững sờ mở mắt ra.
Trong suy nghĩ của Bắc Vũ, ánh mắt của Thẩm Lạc lúc nào cũng hờ hững
xa cách giống như chính con người anh. Song lúc này trong đôi mắt đen ấy
hiện lên màu đỏ, sự ưu thương không biết giải quyết như thế nào, giống
như một đứa trẻ cô đơn đáng thương.
Trời sinh phụ nữ vốn mang theo trái tim thương cảm.
Trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, Bắc Vũ cảm thấy phòng tuyến
trong lòng sụp đổ.
Cô khom người cầm tay anh, thấp giọng hỏi: "Đàn anh, anh làm sao vậy?"
Thẩm Lạc không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cô.
Hai người cách nhau gần trong gang tấc,
Ánh mắt Thẩm Lạc rời rạc dần tập trung lại, bình tĩnh nhìn cô không nhúc
nhích, ngay khi Bắc Vũ muốn đứng thẳng người dậy, anh đột nhiên dướn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.