ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 142

lên hôn môi cô.
Đối với Bắc Vũ, Thẩm Lạc là giấc mộng thời thiếu nữ của cô, tuy ngắn
nhưng phải nhanh chóng tỉnh lại.
Tuy nhiên trong mấy năm nay cô chưa hề có giấc mộng như vậy, cũng
không thích thêm bất cứ người nào, cho nên khi giấc mộng nhiều năm
trước tiến đến gần cô, cô đã quên né tránh và cũng chả muốn làm vậy.
Hơn nữa lúc này anh còn yếu đuối khiến người ta muốn ôm ấp như thế.
Cô cũng đã thực sự làm như vậy.
Khi cô ôm lấy anh, cơ thể Thẩm Lạc hơi cứng lại, nhưng cũng vươn tay ôm
lấy cô.
Lúc đầu nụ hôn của anh chỉ thăm dò nhẹ nhàng như lông ngỗng, nhưng sau
đó nhanh chóng chuyển thành mút mát sâu hơn.
Rõ ràng cả người anh toàn là mùi rượu, nhưng Bắc Vũ cũng không thấy
phản cảm.
Cô chưa từng có kinh nghiệm hôn sâu với đàn ông, nụ hôn chả có kĩ xảo gì
này cũng khiến cô say mê, rồi sinh ra run rẩy và hưng phấn mãnh liệt.
Cô ôm lấy cổ anh, tựa vào lòng anh, phối hợp với anh.
Chuyện sau đó cứ thế diễn ra theo trình tự bình thường.
Bắc Vũ nghĩ có lẽ nam nữ trưởng thành đều rất dễ dàng tuân theo dục vọng
bản thân, đoá hoa kiêu ngạo như Thẩm Lạc cũng cần tìm kiếm sự dịu dàng
nguyên thuỷ vào lúc yếu đuối, còn cô chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của
mình mà thôi.
Cả hai đều vui vẻ.
Điều không vui duy nhất là khi cơ thể cứng rắn nặng nề của Thẩm Lạc áp
sát vào người, sự đau đớn ấy khó mà chịu nổi. Cô không thể yêu cầu một
người đang ý loạn tình mê trong nỗi đau thương hương tiếc ngọc.
Điều cô có thể làm duy nhất là cắn chặt môi ôm anh.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Lạc không nói lời nào, chỉ có đôi mắt đỏ bừng kia
lúc rời rạc lúc tỉnh táo.
Nó khiến cho Bắc Vũ cảm thấy anh dường như biết mình đang làm gì, rồi
lại chả biết gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.