ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 145

Sau đó tắt đèn, anh nằm bên cạnh cô.
Chưa đến ba giây bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đều, anh lại ngủ thiếp
đi.
Chuyện quái gì thế này?
Trải qua màn vận động kịch liệt, lúc này đầu óc của Bắc Vũ hỗn loạn, hoàn
toàn không biết vừa diễn ra chuyện gì nữa.
Cô chưa từng có kinh nghiệm đối với chuyện tình một đêm, nhưng dựa vào
tưởng tượng và logic của cô đối với người bình thường, đàn ông sau khi
say rượu tỉnh lại sẽ chỉ có hai tình huống, một là trốn tránh, hai là khốn nạn
tiếp tục thuận nước đẩy thuyền.
Còn Thẩm Lạc rõ ràng không phải hai loại này.
Phản ứng của anh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Bắc Vũ không nghĩ ra, cũng lười chả muốn nghĩ nữa.
Bởi vì cơ thể trải qua vận động thực sự vô cùng khó chịu.
Cơn buồn ngủ kéo đến, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tóm lại khi tỉnh dậy trời đã sáng rõ, trong phòng vô
cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim và côn trùng vang lên bên ngoài.
Bởi vì ngủ quá lâu nên khi tỉnh lại đầu Bắc Vũ còn hơi choáng váng.
Xoa trán mới dần thích ứng.
Tình cảnh đêm qua lại xuất hiện trong đầu cô.
Cô lên giường với Thẩm Lạc rồi.
Dựa theo logic bình thường là cô xông vào phòng Thẩm Lạc rồi lên giường
với anh, nghe hơi giống như giậu đổ bìm leo.
Cô nhíu mày, cảm thấy hơi buồn cười.
Cảm giác mình quá ngầu.
Người ngủ bên cạnh cô đêm hôm qua sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Cô ngồi dậy xuống giường, vừa mới đứng lên, cả người đau nhức.
Cô không nhịn được chửi bậy.
Sau đó mở chăn ra, nhìn thấy một đống hỗn độn.
Vì vậy gái già hai bảy tuổi Bắc Vũ cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Thật đúng là một đêm ý nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.