ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 147

Một chiếc ga giường màu trắng đang bay phấp phới dưới ánh mặt trời.
"Cha ơi!" Tiểu Phi Thuyền đi về phía anh, dẩu miệng, "Chị không được ăn
gà hầm nấm cách thuỷ do cha nấu rồi."
Ánh mắt cậu bé nhìn vào chiếc giỏ Thẩm Lạc xách trong tay. Bên trong có
một con gà mái đang kêu, vừa rồi cậu bé và cha xuống nhà nông dưới núi
mua đấy.
Thẩm Lạc sờ đầu con, khẽ nói: "Không sao, cha làm cho con ăn mà."
Tiểu Phi Thuyền: "Hôm nay chị đã đồng ý ở lại với con rồi mà." Nói xong
lại thở dài như người lớn, "Xem ra chị không thích cha rồi, nếu không thì
sẽ không có chuyện không đợi cha đã đi mất."
Thẩm Lạc không lên tiếng, xách giỏ đi vào trong.
Anh đặt giỏ xuống nhà bếp rồi đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt anh nhanh chóng dán vào tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, hơi do
dự, nhíu mày đi qua.
Anh rút tiền mặt ra rồi cầm tờ giấy lên.
Trên tờ giấy là nét chữ đẹp đẽ: Đàn anh, cảm ơn hai ngày nay đã tiếp đãi.
Đêm qua em rất vui vẻ, không cần để trong lòng.
Giọng điệu hoàn toàn không để ý chút nào.
Ít nhất đọc lên lên đúng là như vậy.
Thẩm Lạc bỏ tờ giấy vào trong ngăn kéo, cầm xếp tiền, trên mặt chả biểu lộ
gì, khoé miệng hơi nhếch lên.
Sau đó cũng nhíu mày bỏ tiền vào ngăn kéo.
Bắc Vũ từ trên núi quay về nghỉ ngơi hai ngày rồi lại lao đầu vào làm việc.
Làm liên tục không nghỉ suốt hai tuần, cũng đã ném chuyện đêm đó trên
núi ra sau đầu.
Cho dù nó có ý nghĩa quan trọng với cô nhưng dù sao cũng chỉ là tình một
đêm mà thôi.
Trong cuộc sống còn có rất nhiều chuyện khác phải làm, kiếm tiền sinh
hoạt, chuẩn bị cho ước mơ, cô đương nhiên sẽ không chìm đắm trong cơn
đau tình một đêm kia.
Lại đến một cuối tuần, mấy hôm trước cô đọc trên mạng thấy Pluto mở
triển lãm ảnh, địa điểm ở phòng ảnh trên một con phố nghệ thuật, làm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.