ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 17

Sau đó tuổi ngày càng lớn dần dần không còn thích ăn kẹo, cho nên giấc
mơ thứ nhất tự động biến mất.
Còn giấc mơ thứ hai của cô sau năm mười lăm tuổi cũng đang tràn ngập
nguy cơ khó khăn.
Đó là lần đầu tiên Bắc Vũ ý thức được trưởng thành thật đáng sợ, đó là quá
trình tàn khốc làm phai mờ mọi giấc mơ.
Thành tích giữa kì có vào thứ hai, đến tận thứ bảy tâm trạng của Bắc Vũ
cũng chả thể chuyển biến tốt đẹp.
Nhị Trung ở theo hình thức ký túc xá, giường đơn, chiều thứ bảy tan học là
có thể về nhà.
Tuần này Bắc Vũ không đạp xe đến trường, Giang Việt bảo chờ anh ta chở
cô về.
Sau khi tan học, cô đi cùng Ngô Nam Nam xuống lầu, bởi vì cùng đợi
người, nên hai người đúng bên dưới nói chuyện phiếm.
Bên cạnh hai người là bảng khen, trên đó dán danh sách mười người đứng
đầu kì thi giữa kì.
Khi nói chuyện, ánh mắt Ngô Nam Nam không ngừng liếc qua, khẽ thở dài:
"Có cần phải khủng bố vậy không? Người đứng đầu ban khoa học tự nhiên
thi được bảy trăm hai mươi điểm, hơn người đứng thứ hai những sáu mươi
điểm."
Lúc này Bắc Vũ mới quay đầu nhìn những cái tên trên bảng khen.
Người đứng đầu quả nhiên là bảy trăm hai mươi điểm, hơn người thứ hai
sáu mươi điểm, những người phía sau điểm số không cách biệt lắm.
Mọi người đều biết cuộc thi ở Nhị Trung khó như thế nào, thậm chí còn
khó hơn thi vào đại học, bình thường thi được cao nhất cũng chỉ có sáu
trăm bốn mươi lăm điểm, dường như chưa từng xuất hiện loại điểm hơn
bảy trăm biến thái này.
Bắc Vũ nhìn chằm chằm hai chữ "Thẩm Lạc" trước con số bảy trăm hai
mươi, hơi xuất thần.
Ngô Nam Nam tấm tắc hai tiếng: "Quả nhiên là Lạc thần."
Bắc Vũ à một tiếng, nghi hoặc nhìn cô ấy: "Cái gì Lạc thần?"
Ngô Nam Nam chỉ tay vào tên trên bảng khen: "Thẩm Lạc đó! Cậu chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.