ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 210

Thẩm Lạc cầm bối rửa bát, đứng bên cạnh cô.
Hai người tự làm việc của mình, không ai nói với nhau câu nào.
"Bình thường khi không đi ra ngoài, tôi đều tự mình nấu cơm."
"Hả?" Bắc Vũ chưa kịp phản ứng, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh băng
của anh, lại à tiếng nữa, thuận miệng nói, "Trong nhà có trẻ con, nấu cơm
ăn sẽ yên tâm hơn, rất hâm mộ người biết nấu ăn."
Thẩm Lạc nói tiếp: "Thêm một đôi bát đũa cũng không có vấn đề gì."
"Cái gì? "Bắc Vũ vẫn không hiểu được lời ít ý nhiều của anh.
"Em có thể sang chỗ tôi ăn cơm." Anh dừng lại, bổ sung thêm, "Tiểu Phi
Thuyền rất thích ăn chung với em."
Bắc Vũ ngẩn người, cười lắc đầu: "Sao em có thể không biết xấu hổ như
vậy chứ? Được thôi."
Tiểu Phi Thuyền ở trong phòng khách nghe thấy hai người nói chuyện, lớn
tiếng xen vào: "Chị không biết xấu hổ."
Bắc Vũ miệng méo xệch, lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc. Anh hơi cúi đầu, không
nhìn được ra cảm xúc gì trên mặt. Có lẽ anh cũng cảm thấy đây chả phải
chuyện lớn gì, chỉ là để cho con mình vui vẻ mà thôi.
Cô thăm dò hỏi: "Thực sự không phiền sao?"
Thẩm Lạc khẽ lắc đầu.
"Không cảm thấy quấy rầy sao?"
Thẩm Lạc: "Không quấy rầy."
Bắc Vũ suy nghĩ: "Vậy em nộp tiền ăn cho anh, nếu không thì ngại quá."
Thẩm Lạc gật đầu: "Ừ."
Bắc Vũ đột nhiên nghĩ ra gì đó hỏi: "Anh và Tiểu Đồng thế nào rồi?"
Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, dường như không vui cho lắm.
Bắc Vũ vội nói: "Em không phải nhiều chuyện đâu, chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.