ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 235

Thẩm Lạc khẽ đáp: "Buổi sáng đi leo núi, buổi chiều sẽ đến viện hải
dương."
Tiểu Phi Thuyền gật đầu: "À! Tuyệt quá!"
Sau khi ăn xong, Bắc Vũ lại quay về văn phòng.
Nằm trên ghế nghỉ ngơi một lúc, đến giờ vẫn còn cảm thấy hoang đường.
Vậy mà cô có thể thản nhiên ăn chung cơm với Thẩm Lạc.
Một người cô từng thầm mến.
Một người cô từng có tình một đêm không lâu.
Cô không biết nên bội phục mình hay là Thẩm Lạc nữa.
Song cô cảm thấy người này cũng không hề lạnh lùng như mình nghĩ.
Buổi tối, Bắc Vũ và Giang Việt nhận một đống da từ nhà xưởng. Bởi vì
thời gian đã muộn, người trong văn phòng cũng đã tan làm, cho nên loại tứ
chi phát triển như Giang Việt phải nhận công việc dỡ hàng, nhưng mà anh
ta mới chuyển được hai thùng vào nhà kho thì đột nhiên nhận được điện
thoại, cầm lấy chìa khoá xe của Bắc Vũ vội vàng bỏ chạy.
Dùng đầu ngón chân Bắc Vũ cũng biết là điện thoại của ai.
Chỉ một cú điện thoại có thể khiến anh ta bỏ dở công việc trong tay cũng
chỉ có Lý Nhu kia.
Bắc Vũ lắc đầu, nhìn gió nổi lên trong bóng đêm, có lẽ là sắp mưa rồi, đành
xắn tay áo lên làm việc.
Có hơn trăm thùng, một mình chuyển xuống cũng không phải là chuyện
đơn giản, nếu để mưa ngấm vào càng thêm phiền phức.
Bắc Vũ vừa oán thầm Giang Việt vừa bò lên xe.
Ôm một thùng, đang chuẩn bị xuống xe, chẳng biết Thẩm Lạc xuất hiện ở
đuôi xe từ lúc nào, thò tay đón lấy thùng trong tay cô.
"Không... không cần đâu!" Bắc Vũ sửng sốt mới nhận ra Thẩm Lạc tới giúp
cô.
Nhưng Thẩm Lạc cũng không để ý tới lời từ chối của cô, nhận lấy thùng,
thản nhiên nói: "Để anh làm cho!"
"Đàn anh, ngại quá!"
Nhiệt tình như vậy thực sự không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của
anh đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.