ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 415

Thẩm Lạc im lặng một lát:

– Bọn Giang Việt rất vui.

Đó là lần đầu tiên anh đi vào thế giới bình thường của các bạn cùng trang

lứa. Đối với anh thì nó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nó làm anh mờ mịt,
không biết phải làm sao. Ấn tượng ban đầu của anh đối với Giang Việt rất
tệ. Vì trong ký ức mấy năm đi học của anh, mấy tên lưu manh học đường
này chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu thôi. May mà anh đã không còn là thằng nhóc
gầy yếu lúc trước nữa, cho nên anh cũng không sợ bọn họ.

Nhưng anh cũng không ngờ là, lần đầu tiên gặp đám học sinh cá biệt ở

ngôi trường mới, anh lại được Giang Việt cứu.

Sau này mỗi khi trong lớp có hoạt động gì thì Giang Việt cũng đều gọi

anh tham gia cùng. Trong khi lúc trước anh chỉ nghe được những câu nói
như sau:

“Gọi nó làm gì? Lùn như vậy thì làm được gì đâu!”

“Thiên tài nào có thèm chơi với chúng ta.”

Lúc nào cũng như vậy hết.

Thế là anh cứ mãi mãi ngồi trên chiếc bàn đặc biệt ở gần bục giảng, để

làm học trò ngoan của các thầy cô, và người lạc loài trong lớp.

Chỉ từ năm mười bảy tuổi trở đi, anh mới có thể ngồi ở dưới lớp và đi

chơi cùng các bạn nam trong lớp.

Giang Việt là người bạn đầu tiên trong cuộc đời anh. Cũng chính Giang

Việt là người khiến anh thay đổi suy nghĩ về đám con trai cùng tuổi, mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.