ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 456

Năm anh năm tuổi, bố mẹ anh mất vì tai nạn. Anh được ông nội đón về

nước, vì tiếng Trung của anh không tốt lắm, nên các bạn trong lớp đều xa
lánh anh. Sau này ông nội biết anh có thiên phú học tập hơn người, nên cho
anh nhảy lớp liên tục. Bởi vậy từ hồi tiểu học, anh vẫn luôn là người nhỏ
tuổi nhất trong lớp.

Mà trước khi trưởng thành, thì việc chênh lệch hai ba tuổi là một khoảng

cách rất rất lớn. Khi các bạn cùng lớp bắt đầu bước vào độ tuổi dậy thì, thì
anh vẫn là một cậu nhóc con.

Mà trong lớp có một người được gắn mác là thiên tài, thì sẽ có rất nhiều

người tò mò, muốn trêu chọc anh, nhưng lại không có ai muốn chơi với anh
cả. Cũng chính sự trêu chọc và xa lánh vô hình này đã làm anh cảm thấy cô
độc và sợ hãi. Anh chỉ có thể cố gắng học tập hơn để nhanh chóng thoát
khỏi bọn họ, và vì thế anh càng nhảy lớp nhanh hơn. Cho đến khi anh lên
cấp ba, các bạn trong lớp đều là mười sáu, mười bảy tuổi, trong khi anh chỉ
có mười hai tuổi.

Một thiên tài nhỏ tuổi, ít nói, lại nhiều tiền tất nhiên sẽ trở thành đối

tượng bắt nạt của đám học sinh cá biệt.

Quãng thời gian đó như một cơn ác mộng vậy. Không biết bao nhiêu lần

anh bị đánh bầm dập cả người chỉ vì không chịu nghe theo bọn họ. Thậm
chí bọn họ còn lột sạch quần áo rồi nhốt anh ở trong toilet, và dùng tàn
thuốc dí vào xxx của anh.

Càng ngày anh càng im lặng hơn, dù có bị bắt nạt cũng không dám nói

với thầy cô và phụ huynh, cũng chẳng có ai dám đứng dậy chống lại mấy
tên côn đồ kia để bảo vệ anh cả.

Để thoát khỏi hoàn cảnh đó, anh đã mất một năm trời để đi học tán thủ

(*). Đến năm mười bốn tuổi, cơ thể của anh bắt đầu có sự thay đổi, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.