ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 459

Nhưng cô biết sau mười mấy năm xa cách, cô không còn cơ hội bước

vào cuộc đời anh nữa. Mà thật ra ngay từ đầu cô cũng đã không có cơ hội
rồi.

Bởi vì một cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời, sẽ là nơi mà Thẩm Lạc –

một người sống trong bóng tối lâu ngày – hướng tới.

Cô đứng dậy chào anh:

– Vậy cũng tốt, đêm nay em có thể chào tạm biệt khu nhà trắng đó rồi.

Thẩm Lạc nhìn cô ấy rồi nói:

– Là không gặp lại nữa. (*)

(*) tạm biệt = tái kiến = hẹn gặp lại. Đây là cách tạm biệt của TQ, nên

bạn Thẩm mới nói là không gặp lại nữa.

An Lộ chán nản mím môi:

– Ừm, không gặp lại nữa.

Sau đó liền quay đầu bỏ đi.

Thẩm Lạc ngồi im tại chỗ một lát rồi cũng đi ra ngoài.

Lúc anh đi đến bãi đỗ xe thì không thấy Bắc Vũ ở trong xe chờ anh, mà

là đứng ở cạnh cửa xe nghịch điện thoại. Có lẽ là cô quá chú tâm, nên khi
Thẩm Lạc đi đến gần mà cô cũng không biết gì cả. Mãi đến khi anh ôm cô
vào lòng, cô mới đẩy anh ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.