Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi lắc đầu:
– Anh không có ước mơ. (*)
(*) Nguyên văn là “Anh đã không còn ước mơ.” Nhưng tớ để vậy vì nếu
để là “đã” thì bạn Bắc sẽ phải hỏi tiếp vì sao không còn, nhưng trong
trường hợp này bạn Bắc nghe thành không có nên không hỏi nữa.