ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 70

vậy.
Vì để che giấu tâm tư của mình, cô giả vờ rụt rè hỏi: "Không quấy rầy anh
chụp ảnh, ngắm sao à?"
Thẩm Lạc không đáp, chỉ lắc đầu.
Bắc Vũ không nhịn được hưng phấn, đang định chạy lên trước, nhưng mới
bước được hai bước đã kịp thời có phản ứng, bước chậm lại, giả vờ bình
tĩnh đi qua.
Sau khi đến gần cô mới phát hiện mỏm đá này cao hơn mình ước lượng,
cũng phải ngang bằng đến đầu cô đấy.
Cô trèo lên, dùng sức giẫm hai cái, nhưng lại bị trượt, suýt chút nữa thì ngã
xuống.
Thẩm Lạc ở bên trên dường như đang chăm chú ngắm sao, không chú ý tới
sự khốn đốn của cô.
Cô dịch về phía sau, yên lặng nhổ chút nước bọt lên tay, hít sâu một hơi,
trèo lên lần nữa.
Ngay khi cô đang dùng lực, tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp,
sau đó được người nắm chặt.
Đầu óc cô mơ màng, tiếp đó cả người được kéo lên.
Chỉ một lát sau, cô đã ngồi lên mỏm đá.
Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lạc đã bỏ tay ra, xoay người về bên cạnh
giá ba chân.
Bắc Vũ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, lại cúi đầu nhìn tay phải mình.
Xem như là nắm tay rồi hả?
Chỉ tiếc thời gian nắm tay quá ngắn, nên cô còn chưa kịp cảm nhận độ ấm
trong tay Thẩm Lạc thì đã phải tách ra.
Cô đột nhiên có cảm giác bàn tay bị thiêu đốt.
Cô nắm chặt tay, muốn giữ lại độ ấm của Thẩm Lạc, sau đó yên lặng đứng
dậy đi về phía trước.
Thẩm Lạc cài đặt chụp hình tự động, còn mình ngồi bên cạnh cầm kính
viễn vọng ngắm sao. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không coi ai ra gì, dường
như cũng chả thèm để ý đến Bắc Vũ.
Bắc Vũ ngồi cách anh một mét, lặng lẽ nhìn anh, lại giả vờ ngẩng đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.