ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 77

Cô chưa từng uống rượu, cho nên cứ thế cạn chén với người khác, một lát
sau đã choáng váng mặt mày, hai cô bạn cũng bị chuốc say.
Lúc kết thúc, tóc vàng đưa Trâu Diểu đi, Bắc Vũ và Hiểu Tĩnh bị đưa cho
hai người khác.
Bắc Vũ luôn mơ màng, cho đến khi bị đưa đến trước taxi, gió lạnh thổi qua
mới thoáng tỉnh táo.
Cuối cùng cô vẫn còn chút cảnh giác, bị gã con trai xa lạ mới quen đưa lên
xe, đột nhiên nhận ra không đúng, nhanh chóng giữ chặt cửa xe: “Anh làm
gì thế?”
Gã con trai cười hì hì: “Bảo bối, anh đưa em về nhà.”
“Trâu Diểu và Hiểu Tĩnh đâu?” Cô mơ màng quay đầu nhìn, nhưng trong
đêm tối đâu còn thấy bóng dáng hai cô bạn.
“Bọn họ về nhà rồi, bảo anh đưa em về.”
“Tôi… tôi không cần anh đưa về.” Say rượu khiến cô nói chuyện lắp ba lắp
bắp.
Gã dùng sức đẩy cô vào trong xe.
“Anh thả tôi ra!” Bắc Vũ giãy dụa, có thể là do say rượu nên không còn
chút sức lực nào, hơn nữa đầu óc ngày càng mơ hồ, cố hết sức mới giữ
được chút tỉnh táo.
Gã đã không còn kiên nhẫn, đứng bên cửa xe kéo cô vào trong.
Ngay khi cô sắp bị ép vào xe, sau lưng có một lực khác kéo cô ra.
“Mày là ai?” Gã nhìn thấy thịt đã đến miệng còn bị cướp đi, căm tức nhảy
từ trong xe ra.
Thẩm Lạc không thèm nhìn gã, chỉ híp mắt ôm lấy Bắc Vũ xoay người đi.
Bắc Vũ mở trừng hai mắt, mơ hồ nhìn thấy gương mặt đối phương, cười hì
hì: “Thẩm Lạc… là anh à.”
Thẩm Lạc không lên tiếng.
Gã con trai ở phía sau giơ nắm đấm xông lên, song còn chưa chạm được
vào Thẩm Lạc, đã bị anh đá văng.
Cú đá này nhìn thì nhẹ, Thẩm Lạc dường như chả mất sức mấy, nhưng gã
kia đã bắn ra ngoài hai mét.
Bởi vì đồng bọn đã rời đi, gã chật vật bò dậy, không dám lấy trứng chọi đá,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.