ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 87

núi, cảm thấy muộn như vậy sợ không an toàn, nên đi theo. Cậu… lên đây
làm gì?”
“Đi… dạo một chút, để mùi bia nhạt bớt đi.” Bắc Vũ bỏ di động xuống,
đương nhiên không thể nói cho cậu ta biết mình theo đuôi Thẩm Lạc tới
đây.
Thiệu Vân Khê bước lên, gãi đầu: “Vậy tớ đi cùng cậu.”
Lúc này mà Bắc Vũ còn không hiểu rõ tâm tư của nam sinh phía sau thì cô
không xứng làm một thiếu nữ.
Thực ra Thiệu Vân Khê rất ưu tú, tính cách thành tích đều tốt, dáng vẻ cũng
khá, tuy còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã nhìn ra được sau này
sẽ là một anh chàng vô cùng đẹp trai. Được nam sinh như vậy yêu thích
cũng là một chuyện khiến người ta kiêu ngạo.
Nhưng nhận ra điều này cũng không khiến Bắc Vũ có chút rung động nào,
bởi vì đã có Thẩm Lạc, thế nên ở trong mắt Bắc Vũ, ai cũng bình thường,
không có gì đặc sắc.
Nhất là lúc này Thiệu Vân Khê không mời mà tới khiến cô hơi bực bội.
“Không cần, tớ muốn đi một mình.” Cô khẽ từ chối cậu ta.
Thiệu Vân Khê: “Muộn thế này không an toàn, để cho tớ đi theo cậu thì
hơn.”
“Thực sự không cần.” Bắc Vũ xoay người tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Cô nhìn thấy Thẩm Lạc mang theo kính viễn vọng, có lẽ sẽ ở phía trên đó.
Thiệu Vân Khê không nghe theo, đột nhiên vội vã tiến lên nắm lấy cổ tay
cô: “Bắc Vũ… chuyện đó…”
Bắc Vũ quay đầu nhìn cậu ta, trong bóng đêm khuôn mặt người nam sinh
không rõ ràng lắm, vẻ mặt gấp gáp dường như có lời muốn nói.
Shit! Không phải muốn thổ lộ sao?
Tim Băc Vũ thoáng nảy lên, là bạn học cùng lớp chuyện này rất xấu hổ đấy.
Cô muốn bỏ mặc cậu ta: “Thiệu Vân Khê, cậu mau chóng quay về kí túc xá
đi. Nếu bị người phát hiện tớ và cậu ở trong rừng cây, tớ nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Ai ngờ Thiệu Vân Khê càng giữ chặt tay cô hơn: “Bắc Vũ, cậu… cậu nghe
tớ nói đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.