ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 130

Những lời này khiến Nguyễn Vi càng nghe càng sốt ruột. Cô lập tức chào

người hộ lý, đi về một đầu hành lang gọi điện thoại. Đối phương không tìm
cô trả thù, mà động đến Nghiêm Thụy thì chỉ có thể là người của Diệp Tĩnh
Hiên.

Hôm qua cô kiên quyết đi cùng Nghiêm Thụy, sáng nay anh xảy ra

chuyện ở gần trường học. Nếu không phải là người của Kính Lan Hội thì kẻ
nào có bản lĩnh lớn đến thế?

Bãi đỗ xe của khu chung cư thường xuyên có người ra vào, vậy mà bọn

họ vẫn căn thời gian rất chuẩn, không để lại nhân chứng nào.

Nguyễn Vi gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Hiên nhưng không ai bắt máy.

Ở đầu kia thành phố, di động của Diệp Tĩnh Hiên nằm trong tay Phương
Thạnh. Dù anh ta đã tắt chuông nhưng chấn rung vẫn mang lại cảm giác
khó chịu.

Không biết bao lâu sau, Phương Thạnh lên tiếng: “Tam ca, chị Vi gọi

mười mấy cuộc rồi.”

“Không nghe.” Diệp Tĩnh Hiên trả lời dứt khoát.

Phương Thạnh ngập ngừng, cuối cùng mạnh dạn khuyên một câu: “Nếu

không giải thích, chắc chắn chị Vi sẽ cho rằng anh làm chuyện đó.”

Diệp Tĩnh Hiên cười, giọng nói toát ra vẻ tàn nhẫn: “Tôi có giải thích, cô

ấy cũng chẳng tin. Do tôi làm thì sao nào?” Anh đang ngồi bên chiếc bàn gỗ
lim được đưa từ tỉnh Nam tới. Chiếc bàn vừa dài vừa rộng, rất hợp với màu
sắc u tối của căn phòng, đồng thời chứa đựng một ký ức khó xua tan.

Diệp Tĩnh Hiên tựa vào thành ghế, cầm bút gạch chéo một ô trên quyển

lịch bàn. Bên cạnh quyển lịch là lọ thuốc giảm đau, anh chỉ bày ở đó chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.