ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 221

bệnh, hay phải nằm viện nên quen biết nhiều người công tác trong ngành y.
Anh nhờ anh ấy hỏi hộ, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Nguyễn Vi biết gia cảnh của Nghiêm Thụy rất khá. Bố mẹ anh đều là

nhân vật có tiếng trong ngành giáo dục nên việc anh quen biết người có địa
vị cũng chẳng phải chuyện lạ. Hơn nữa, trong lúc nói chuyện, anh không hề
né tránh, từ đầu đến cuối nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.

Nguyễn Vi lặng thinh. Cô nghĩ, hôm nay đúng là mình quá căng thẳng

nên nghĩ ngợi lung tung. Cô hạ cửa kính xe cho thoáng khí, ngập ngừng mở
miệng: “Em xin lỗi. Là em…”

“Quan tâm quá hóa ra loạn.” Nghiêm Thụy tiếp lời. Lúc nào anh cũng tỏ

thái độ đúng mực, không khiến cô khó xử.

Anh vừa đưa tờ giấy ăn để cô lau mặt, vừa nói: “Thật ra, tối ngày hôm

sau anh đã quay về nhưng em không ở nhà. Trường được nghỉ, anh vốn
định đi đâu đó. Vô tình nhìn thấy cái cốc hình hoa tulip của em, anh mới
nhớ ra vẫn chưa đưa em đi Amsterdam như đã hẹn. Lúc bỏ đi, anh thực sự
tức giận nhưng sau khi nghĩ lại… anh vẫn không thể buông tay.”

Nguyễn Vi dùng khăn giấy che mắt, nghe Nghiêm Thụy nói tiếp: “Anh

không phải là Diệp Tĩnh Hiên, anh mới quen em có ba năm thôi nhưng anh
biết em sẽ không ở lại Lan Phường. Vì thế, anh phải đi tìm em. Nhỡ em bỏ
đi mà không có nơi trú chân thì sao?”

Nghiêm Thụy biết mình nên tỏ ra lí trí thì hơn. Đáng tiếc, tình cảm là thứ

bản thân không thể kiểm soát. Vì thế, anh mới bất chấp tất cả, đến thẳng
Lan Phường tìm người.

Con người sống trên đời thường được mặt này mất mặt kia. Nghiêm

Thụy có tất cả, từ ngoại hình đến gia thế, tài năng, công việc, sự kính trọng
và ngưỡng mộ của mọi người… trừ Nguyễn Vi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.