ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 222

Anh thích cô, thương xót cô. Rõ ràng là một cô gái yếu ớt nhưng mỗi khi

anh tưởng cô sẽ gục ngã, cô đều có thể tự mình tiến bước.

Trên thế gian này tồn tại hai loại đàn ông: một loại ngang tàng như loài

sói hoang, không bao giờ biết nhân nhượng; một loại dịu dàng và bao dung
như loài cá heo, không bao giờ miễn cưỡng người khác. Diệp Tĩnh Hiên và
Nghiêm Thụy vừa vặn là hai loại đó. Về mặt tình cảm, anh chẳng có thiên
phú gì hết. Điều duy nhất anh có thể làm là không phụ lòng cô.

Cuối cùng họ cũng tới bệnh viện Khang Thánh Ân. Tòa nhà được xây

dựng theo lối kiến trúc Tây Ban Nha, bên ngoài một màu nâu nhạt. Biển tên
bệnh viện được đặt ở vị trí kín đáo. Nếu không để ý, sẽ chẳng ai nghĩ đây là
một bệnh viện.

Nguyễn Vi một mình xuống xe. Nghiêm Thụy nói với cô: “Anh về nhà

trước đây. Anh đã xác định ngày đi Hà Lan rồi. Nếu em quay về, chúng ta
sẽ cùng lên đường.”

Nguyễn Vi đứng dưới ánh nắng, vẻ mặt vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, khóe

mắt vẫn còn ngấn lệ. Cô cắn môi, không đáp lời anh. Nghiêm Thụy vẫy tay
ra hiệu cô lại gần. Nguyễn Vi đi đến bên cửa xe, anh giúp cô lau mặt rồi lên
tiếng: “Anh yêu em nên hy vọng em vui vẻ và hạnh phúc, chứ không phải
cứ sống mãi trong cơn ác mộng của quá khứ. Em có quyền lựa chọn, không
ai có thể ép em.”

Cô cất giọng nghẹn ngào: “Em hiểu, nhưng em phải làm rõ, rốt cuộc

Diệp Tĩnh Hiên xảy ra chuyện gì. Bằng không, cả đời em sẽ chẳng thể yên
lòng.”

Nghiêm Thụy gật đầu, lại bổ sung: “Đây là lần cuối cùng anh đưa em đi

tìm cậu ta. Nguyễn Vi, anh cũng có lòng tự trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.