ĐỒI THỎ - Trang 27

“Chẳng bao lâu sẽ chẳng còn ai ăn trộm rau diếp nữa đâu.” Thứ Năm nói
giọng khẽ khàng.

“Ồ, là cậu đấy hả Thứ Năm?” Tóc Giả hỏi, bây giờ mới nhận ra chú “Tốt
quá, tôi đang tìm cậu đấy. Tôi cứ nghĩ hoài về những điều mà cậu đã nói
với Thỏ Thủ lĩnh. Hãy nói cho tôi biết đó có phải là một trò lừa ngoạn mục
để cậu trở nên quan trọng, hay là chuyện nghiêm túc đấy?”

“Đó là sự thật đấy.” Thứ Năm nói “Tôi cũng chỉ mong sao không phải là
như vậy.”

“Nếu vậy các cậu định rời khỏi đây?”

Cả bọn dường như giật mình trước sự thật rành rành mà Tóc Giả đã chỉ ra.
Bồ Công Anh là bàu trong miệng, “Rời khỏi đây, trời ơi!”, trong khi Mâm
Xôi xoắn hai tai lại, hết chăm chú nhìn Tóc Giả lại quay sang Cây Phỉ.

Lại là Cây Phỉ lên tiếng trả lời. “Thứ Năm và tôi định đêm nay sẽ rời khỏi
đây.” chú nói một cách thận trọng “Tôi cũng không biết chính xác là sẽ đi
đâu, nhưng chúng tôi sẵn lòng đón nhận bất cứ ai muốn đi cùng anh em
tôi.”

“Được, vậy thì các cậu hãy cho tôi đi cùng.” Tóc Giả nói giọng chắc nịch.

Điều cuối cùng mà Cây Phỉ mong đợi là có được sự ủng hộ tức thì của một
Cốt Cán. Chú từng có ý nghĩ rằng mặc dầu Tóc Giả chắc chắn là một chú
thỏ có ích trong những tình huồng hiểm nghèo nhưng cũng là kẻ khó mà
sống hòa thuận được với ai. Một Cốt Cán chắc sẽ không muốn là điều là
một “kẻ bên ngoài” ra lệnh hoặc thậm chí là đề nghị. “Mình sẽ không quan
tâm đến việc anh ta có là một Cốt Cán hay không,” chú nghĩ “nếu bỏ chạy
khỏi đây, mình sẽ không để Tóc Giả giật dây điều khiển, không thì việc gì
phải rời khỏi đây.” Nghĩ thế chú trả lời giọng giản dị: “Tốt thôi, chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.