ĐỒI THỎ - Trang 67

Nồi Đất đang nằm ở phía bên trái, thở ra nặng nề và dồn dập, nghe vậy
thì lăn tròn và duỗi chân trước ra, lòng bàn chân ngửa lên. Cây Phỉ chăm
chú nhìn qua lớp lông dày, cứng quèo (thỏ không có gan bàn chân) và sau
một hồi soi xét chú nhìn thấy vật mà chú đang tìm – một cái gai nhọn cắm
qua lớp da. Quanh đấy có dính một chút máu và miếng thịt bị rách.
“Có một cái gai bự cắm ở đây, Nồi Đất à.” Cây Phỉ nói “Hèn chi cậu
không chạy nổi. Chúng ta sẽ nhổ nó ra.”
Hóa ra nhổ gai không phải là việc dễ, bởi vì cái chân đau đến nỗi Nồi
Đất nhăn nhó và cố đẩy ra kể cả cái lưỡi mềm của Cây Phỉ khi chú ghé sát
vào. Nhưng sau rất nhiều cố gắng và kiên nhẫn, Cây Phỉ đã thành công và
lấy ra được một mẩu đầu gai, đủ để chú ghé răng vào lôi ra. Chiếc gai được
lôi ra dễ dàng, để lại chút máu rơm rớm trên vết thương. Hóa ra cái vật này
dài và to đến mức Đầu Gỗ tình cờ ở gần đấy đã đánh thức cả Thủy Cự dậy
để xem.
“Thần Mặt trời, vị chúa tể trên cao!” Thủy Cự kêu to, hít hít chiếc gai
đặt trên lớp sỏi “Tốt nhất cậu nên sưu tầm một mớ như thế, đủ để đóng một
cái biển thông báo làm Thứ Năm sợ mật xanh mật vàng. Cậu cũng có thể
đâm lòi mắt con chó rừng nếu biết cách.”
“Liếm vào chỗ vết thương đi, Nồi Đất.” Cây Phỉ nói “Liếm đi cho đến
khi cảm thấy dễ chịu hơn rồi ngủ đi một lúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.