ĐỒI THỎ - Trang 71

chỗ này một cái, chớp chỗ kia một cái và còn sáng hơn cả một cây nhựa
ruồi mùa đông. Vài phút sau trong gió toàn mùi xăng và khói xe. Cây Phỉ
trố mắt nhìn, nhúc nhích cái mũi, không hiểu làm sao cái máy lại có thể đi
nhanh và êm ru vậy dọc cánh đồng. Nó có trở lại không? Liệu nó có chạy
dọc cánh đồng nhanh hơn chúng và lùng bắt hết chúng không?

Trong lúc chú đang đứng lại, tự hỏi không biết làm gì là tốt nhất trong
tình huống này thì Tóc Giả đến gần.
“Có một con đường nhựa ở đây.” chú ta nói “Chắc sẽ làm khối kẻ ngạc
nhiên đúng không?”
“Một con đường nhựa à?” Cây Phỉ nói, nghĩ đến con đường nhỏ cạnh
biển thông báo “Làm sao anh biết được?”
“Này, thế cậu nghĩ làm sao mà cái hrududu kia lại có thể chạy nhanh
như vậy? Với lại cậu không ngửi thấy gì à?”
Mùi nhựa đường ấm nóng bây giờ bắt đầu tràn ngập không khí buổi
chiều tàn.
“Tôi chưa từng ngửi mùi này trong đời mình.” Cây Phỉ nói, đầy bứt rứt
khó chịu.
“À ra thế,” Tóc Giả nói “nhưng là do cậu chưa bao giờ được cử đi ăn
trộm rau diếp cho Chúa Thanh Lương Trà đúng không nào? Nếu từng làm
việc đó hẳn cậu sẽ học được ít nhiều về các con đường nhựa. Cũng chẳng
có gì cả nếu cậu để chúng một mình trong đêm. Chúng cũng là những kẻ
thù nữa đấy.”
“Tôi nghĩ, anh nên dạy cho tôi.” Cây Phỉ nói “Tôi sẽ đi trước cùng với
anh, đê những người kia đi theo sau.”

Chúng chạy tiếp và bò qua hàng rào. Cây Phỉ nhìn xuống con đường
nhựa trong sự kinh ngạc. Trong thoáng chốc, chú nghĩ mình đang nhìn
xuống một dòng sông khác – đen bóng, phẳng lì và thẳng tắp giữa đôi bờ.
Đoạn chú thấy sỏi được đổ vào trong nhựa đường và quan sát một con nhện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.