ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 329

XXXV

NGƯỜI CHA

T

rong hai ngày, Scalabrino đã đến gặp những vị thủ lĩnh để trao cho

họ những bức thơ kèm theo những chỉ thị bằng miệng. Những nhóm
cướp đã tản mác trên một mặt trận dài ba mươi dặm. Scalabrino trải
qua hai ngày hai đêm trên mình ngựa, ăn uống qua loa, vừa sải ngựa
với một sự vui mừng cuồng nhiệt, không cảm thấy mệt mỏi. Đến lúc
hoàn thành xong sứ mạng, anh thay thế con ngựa kiệt sức và phóng
cương chạy lẹ trên con đường đi Mestre. Anh đến nơi thì trời tối vào
khoảng mười giờ, nghĩa là giữa đêm tối.

Anh để con ngựa ở quán trọ mà anh chỉ làm có cái việc đặt chân

xuống đất rồi lướt mau về phía ngôi nhà.

Ngôi nhà lặng lẽ và tối tăm.
Scalabrino đứng lại vài phút. Một sự bối rối phi thường lay chuyển

cái bản chất cứng cỏi đó. Scalabrino vẫn còn ôm ấp ở trong lòng nỗi
vui sướng, đê mê để biết rằng mình có một đứa con gái. Điều đó đã cho
anh cái hạnh phúc tuyệt vời. – Một lát! Anh càu nhàu. Ta không được
đi bừa vào như một kẻ điên rồ. Trước hết, ta không được xưng là cha
của nó. Trong lúc này ta bị cấm đoán việc đó... Phải, nhưng ta sẽ nhìn
thấy nó. Ta sẽ nói chuyện với nó. Sáu ngày!...

Hồi hộp, với đôi bàn tay to lớn run rẩy, anh mở cánh cửa vườn với

một chiếc chìa khóa được Roland trao cho; anh đi tới gõ vào cánh cửa
theo một cách thức đã ước định trước.

Cánh cửa mở ra ngay và anh thấy Juana.
Mặt nàng tái xanh.
– Chính là anh! Nàng nói nho nhỏ. Cuối cùng!...
Chính là anh!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.